Dân gian nghi ngờ Phúc Ninh thân là nữ tử, sao có thể đi quân doanh lăn lộn, tương lai nếu ra chiến trường, có lẽ sẽ bị người ta nhạo báng.
Nhưng bởi vì một trong những chuyện của Tạ Bình, các học tử nhìn Phúc Ninh công chúa với cặp mắt khác xưa, bởi vậy ở thư viện, trà lâu, ở đâu cũng có thể thấy được người đọc sách vì nó mà đỏ mặt.
Sau khi biết Tiêu Minh liền chạy tới chất vấn ta: “Mẫu hậu, người thà giao binh quyền cho muội muội, cũng không chịu tha thứ cho con sao?”
Ta vẫn pha trà, cũng không ngẩng đầu nhìn nó: “Binh quyền của nó, là nó tự thắng Tây Nhạc giành được.”
Tiêu Minh không tin: “Chẳng lẽ mẫu hậu chưa từng ở trước mặt phụ hoàng nói nửa câu hay sao?”
Ta cũng không phủ nhận: “Ít nhất nó chưa từng trái ý ta.”
Tiêu Minh thần sắc rối rắm, thật lâu sau mới nói: “Nếu mẫu hậu cố ý như thế, nhi thần, nhi thần và vương phi hòa ly là được.”
Dứt lời ngay cả hành lễ cũng không có liền phất tay áo rời đi.
Ta đối với nhi tử này đã vô cùng chán g..hét, chỉ là còn chưa tới lúc trở mặt, nó còn hữu dụng.
Ai ngờ ba ngày sau, tin tức hòa ly không đợi được, lại đợi được chuyện đến Đại Lý tự.
Tiêu Minh g..iết người.
11
Ngày đó sau khi nó rời đi, là muốn hòa ly, không ngờ Tần An An kia lại ném cho nó một phong hưu thư rồi trốn nhà đi.
Nó tình cờ gặp Vệ Thanh Uyển, còn muốn dây dưa với nàng, bị Vệ Thanh Uyển làm cho mất mặt ngoài đường.
Tâm tình không tốt, Tiêu Minh chạy đi uống rượu giải sầu, thế nhưng lại bắt gặp Tần An An cùng một phú thương khanh khanh ta ta (thì thầm những điều ngọt ngào với nhau)(Mở thêm cái ngoặc nữa: bà gu gồ dịch là 2 đứa đang ịch nhao).
Hưu thư của nó Tần An An không nhận, bởi vậy trong mắt nó Tần An An vẫn là vương phi của nó.
Ban ngày ban mặt cắm cho nó cái sừng, ai có thể chịu được?
Tiêu Minh giơ bình hoa bên cạnh lên liều mạng đập về phía người nam nhân kia, chờ nó bình tĩnh trở lại, người nọ đã nằm bất động trên mặt đất.
Trước mắt bao người, nó không thể chống chế, chỉ có thể bị Đại Lý tự mang đi.
Nhà phú thương gia kia nhân mỗi ngày đều thuê bọn côn đồ gây rối ở cổng hoàng cung, khiến bệ hạ rất xấu hổ.
Còn ta, quỳ gối trước mặt hắn, rưng rưng nước mắt nói: “Tiêu Minh làm sai chuyện, là do thần thiếp không dạy tốt, bệ hạ làm khó thần thiếp trong lòng cũng không vui vẻ gì, xin bệ hạ cứ xử lý công bằng đi, chỉ cầu giữ được cái mạng của nó.”
Hắn dịu dàng nâng ta dậy: “Nó không chịu thua kém thì có quan hệ gì tới nàng? Nàng dạy Phúc Ninh rất tốt.”
Hắn vỗ vỗ tay ta: “Nàng rất tốt.”
Trước kia ta không muốn cùng hắn diễn trò, là bởi vì Tiêu Minh chiếm chính thống, hắn nếu không thích ta, chỉ cần Tiêu Minh không tìm đường c..hết, sẽ giữ được vị trí Thái tử, nhưng Phúc Ninh lại khác.
Mấy ngày nay ta duy trì hòa bình bên ngoài cùng Tiêu Minh, chẳng qua là muốn diễn vẻ lương thiện nhu nhược như bệ hạ thích, chỉ là không nghĩ tới Tiêu Minh có thể cho ta một cơ hội tốt như vậy.
Cuối cùng nó bị giáng chức làm thứ dân, cả đời bị cấm túc.
Trước khi đi, ta đi gặp nó một lần.
Ánh mắt Tiêu Minh tràn đầy oán hận, nó cầm lan can gỗ hô to với chúng ta: “Đều là do ngươi! Nếu không phải do ngươi ép ta hòa ly, nếu không phải do ngươi làm chỗ dựa cho Vệ Thanh Uyển, làm sao ta có thể lỡ tay g..iết người!”
Nó vẫn không biết hối hận.
Nhìn thấy ta muốn bỏ đi, nó lại quỳ xuống khóc cầu: “Mẫu hậu! mẫu hậu! Nhi thần thật sự biết mình sai rồi, mẫu hậu hãy cứu con, mẫu hậu hãy đi cầu xin phụ hoàng, mẫu hậu và Phúc Ninh cùng cầu xin, người nhất định sẽ đáp ứng!”
Ta chỉ tiếc rèn sắt không thành thép (yêu cầu nghiêm khắc đối với người khác, mong muốn họ được tốt hơn) nhắm mắt, thật sự không rõ ta làm sao có thể dạy được một nhi tử như vậy.
“Ngươi đừng hy vọng nữa, chúng ta và ngươi không giống nhau, hoàng thất sẽ có giác ngộ của hoàng thất. Nhưng ngươi yên tâm, vì tình mẫu tử, ta sẽ đưa vương phi ngươi yêu mến cùng đi làm bạn với ngươi.”
Chuyện của Tiêu Minh chấm dứt, bệ hạ muốn tìm chút chuyện vui, liền nghĩ tới việc chọn phò mã cho Phúc Ninh.
Nhưng nó lại chỉ cùng ta thảo luận những người này có ích hay không.
Thấy ta có chút lo lắng, nó lập tức nháy mắt cam đoan: “Ta nhất định sẽ dính cả sương lẫn mưa.”
Ta vỗ nhẹ vào nó một cách buồn cười.
Trong lúc nói đùa, cung nhân lại hoảng loạn nhỏ giọng đến báo, biên cảnh lại lần nữa truyền đến tin tức chiến sự thất bại, Lục lão tướng quân c.h.ế.t trận, Lục An thỉnh cầu phái binh trợ giúp.
[Bạn đang đọc Phế Thái tử lập Hoàng Thái nữ được edit và đăng tại Nhân Trí page. Nếu bạn đang đọc tại một trang/web khác nghĩa là bị người ta ăn cắp rồi]
12
Triều đình lập tức nổ tung, nhao nhao chỉ trích Lục gia có dị tâm, lúc này chính là thả hổ về núi.
Lục gia ở bắc cảnh đã nhiều năm, trong triều không có căn cơ, lúc này không ai vì bọn họ mà lên tiếng.
Nhưng triều đình căn bản không có người có thể dùng.
Phúc Ninh tìm phụ hoàng, nói nguyện ý lĩnh binh, gấp rút tiếp viện bắc cảnh.
Lúc mất nước mới đến phiên công chúa ra chiến trường, cho dù nó mang theo đại quân bắc doanh rất khá, phụ hoàng cũng tự nhiên không đồng ý, vì thế Phúc Ninh ngày ngày quỳ gối ngoài điện.
Ta cũng cùng nó quỳ.
Ta nói với bệ hạ: “Nếu Phúc Ninh lãnh binh bất lực, thần thiếp nguyện ý lấy cái c..hết an ủi tướng sĩ cùng bách tính biên cảnh.”
Bệ hạ khó xử nhìn về phía Phúc Ninh: “Trẫm cũng không phải… nhưng bên cạnh mẫu hậu con chỉ có một hài tử là con.”