Phế Thái tử

10


13

Cơn ác mộng của bệ hạ rốt cuộc cũng thành hiện thực, Nhị hoàng tử khởi binh mưu phản, phó tướng quân Vũ Lâm theo phe hắn, ngụy tạo binh phù, hắn mang binh bức cung, đuổi chúng ta chạy đến đại điện.

Mà phụ thân ta lại đi Đông Nam tiêu diệt thủy phỉ, Phúc Ninh cũng bởi vì chuyện đó mà rời khỏi kinh thành, hiện tại nghĩ lại có lẽ đây đều là kế điệu hổ ly sơn của hắn.

Nhị hoàng tử rất kiêu ngạo mở miệng nói: “Phụ hoàng, Ngũ đệ mưu nghịch, đã bị nhi thần xử ngay tại chỗ. Nhi thần nghĩ phụ hoàng có lẽ bị kinh hách, chi bằng thoái vị an dưỡng tuổi già, để ta tự lo liệu?”.”

Bệ hạ rống giận: “Nghịch tử, ngươi là nghịch tử, trẫm biết sẽ có một ngày như vậy!”

Nhị hoàng tử nở nụ cười, “Người biết, cho nên mới đem binh quyền giao cho Phúc Ninh, nhưng bây giờ lại có ích lợi gì đâu?”

Tiếp theo hắn có chút không kiên nhẫn: “Phụ hoàng, người đừng mời rượu không uống lại uống rượu phạt.”

Hắn nheo mắt nhìn Trần phi đáng thương đang trốn ở sau lưng bệ hạ: “Phụ hoàng lực bất tòng tâm, nhi thần cũng có thể giúp người chăm sóc quý phi nương nương.”

Bệ hạ tức giận muốn rút kiếm g..iết tên nghịch tử này, lại lơ đãng nhìn thấy trên mặt Trần quý phi thoáng toát ra một chút thần sắc d.a.o động.

Hắn trong phút chốc cảm thấy thế giới như sụp đổ, quay sang quý phi: “Nàng có ý gì?”

Ta như đang xem một vở kịch, đi tới giữa Nhị hoàng tử và bệ hạ, làm động tác chặn trước mặt bệ hạ.

“Nhị hoàng tử, Phúc Ninh đang trên đường trở về, bây giờ ngươi bó tay chịu trói, còn có thể giữ lại tính mạng.”

Hắn ngửa mặt lên trời cười dài, “Ha ha ha, Hoàng hậu nương nương thật bình tĩnh. Đáng tiếc, ả không về được, ta đã mai phục sát thủ ngoài thành.

“Cứ cho là ả trở về được, tiểu cô nương cũng có ích gì? Biết một ít võ công, có một ít quân công, thật sự cho rằng có thể cưỡi lên đầu chúng ta sao?”

Lúc hắn đang đắc ý, bên ngoài lại truyền đến thanh âm đánh giáp lá cà, Nhị hoàng tử vừa quay đầu lại, liền bị một mũi tên b.ắ.n trúng đùi, đau đớn kêu rên ngã xuống đất.

Phúc Ninh của ta mang theo cung tiễn từ ngoài điện đi vào, tư thế oai hùng hiên ngang, sặc sỡ loá mắt, ngay cả vết m..áu trên mặt cũng thành hồng mai trang điểm cho nó.

Đến trước mặt chúng ta, nàng hành lễ: “Phụ hoàng mẫu hậu, nhi thần tới muộn.”

Bệ hạ quả nước mắt lưng tròng, tự mình nâng nó dậy: “Không muộn, không muộn, may mà có con.”

Nhị hoàng tử lại nằm dưới đất sụp đổ hét lên: “Phụ hoàng, trừ con ra, người còn có thể truyền ngôi cho ai?”

Tiêu Minh cũng giống như hắn, bởi vì ta chỉ có một nhi tử mà không sợ biết sợ hãi.

Ta nhìn Nhị hoàng tử nhếch khóe miệng: “Còn có Phúc Ninh công chúa.”

Hắn mở to hai mắt, hồi lâu mới nói: “Chủ ý này của người, đúng là người si nói mộng.”

Bệ hạ lúc này mới kịp phản ứng, thần sắc phức tạp nhìn ta.

Ta cười rộ lên: “Phúc Ninh mang điềm lành, được lòng dân, có quân công, điểm nào không mạnh hơn các ngươi? Thế gian này có luật nào quy định nữ tử không thể làm đế sao?”

Ta chuyển sang bệ hạ: “Phúc Ninh là cốt huyết bệ hạ, chẳng lẽ không tốt hơn tôn thất tử sao? Ngày sau người con nối dõi của nó, sẽ mang họ Tiêu.”

Bệ hạ quan sát qua lại giữa Nhị hoàng tử và Phúc Ninh, ta biết người yếu đuối vô năng như hắn rất khó hạ quyết tâm này.

Vì thế ta nhỏ giọng ghé vào tai hắn nói: “Thần thiếp cũng chỉ là kế tạm thời, không muốn khiến nghịch tử này đắc ý.”

Bệ hạ nghe vậy, vẻ mặt thả lỏng xuống, hắn tức giận nhìn Nhị hoàng tử: “Không sai, Phúc Ninh mạnh hơn các ngươi gấp trăm lần, có gì không thể?”

Nhị hoàng tử rốt cuộc cũng chán nản cúi đầu.

Các trọng thần trong triều đều lộ ra vẻ kinh ngạc, trong mắt đều đang cố gắng im lặng giao tiếp.

Ta nhắm chuẩn thời cơ, hôn mê bất tỉnh.

Bên tai vang lên, là thanh âm vạn phần lo lắng của bệ hạ.

[Bạn đang đọc Phế Thái tử lập Hoàng Thái nữ được edit và đăng tại Nhân Trí page. Nếu bạn đang đọc tại một trang/web khác nghĩa là bị người ta ăn cắp rồi]

14

Lần trước chắn đao cho bệ hạ, thân thể của ta vẫn luôn không tốt.

Ta không thể ổn được.

Bởi vì không tốt, mới có thể lợi dụng sự áy náy của bệ hạ, lót đường cho Phúc Ninh.

Khi ta tỉnh dậy, hắn vẫn nắm lấy tay ta, động tình nói: “Tử Đồng, trước kia đều là trẫm không tốt, bây giờ trẫm đã hiểu được, chỉ có nàng đối với trẫm, mới là thật tâm.”

Nghĩ đến chuyện hắn bị quý phi làm tổn thương trên đại điện, ta nhìn hắn, lấp lánh nước mắt: “Thần thiếp muốn làm tốt nhiệm vụ của hoàng hậu, vì bệ hạ là lo lắng, nhưng không làm tròn nghĩa vụ thê tử.”

Hắn càng thêm rung đọng: “Chúng ta về sau sẽ sống thật tốt.”

Ta thuận thế dựa sát vào trong lòng hắn, che giấu sự hờ hững trong đáy mắt.

Ánh mắt tràn ngập tình yêu khó có thể diễn, nhưng khóc một tiếng cũng không khó.

Buổi sáng lên triều, các vị đại thần tự mình trải qua cung biến phỏng đoán thánh ý, lại chủ động nhắc tới chuyện phong Phúc Ninh làm Hoàng thái nữ.

Điều này lộ ra không chỉ bởi vì Bệ hạ đã bộc lộ ý tứ này dưới sự dỗ dành của ta ngày hôm đó, mà còn bởi vì nó khiến họ nhìn thấy được tình yêu sâu sắc giữa Hoàng đế và Hoàng hậu.

 


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.