Phế Thái tử

11


Tính tình của vị mà lại đa tình với bệ hạ này sao, trong lòng mọi người đều biết rõ.

Nếu hắn cùng ta có tình ý sâu sắc, nhất định sẽ ban phúc cho Phúc Ninh, chuyện kinh thế hãi tục (việc đi ngược quy tắc, khiến cho cả thế gian phải kinh hãi.) gì cũng làm được.

Mà bởi vì ta bất tỉnh cùng đầu hàng, lòng bệ hạ đã nghiêng về Phúc Ninh.

Lúc này, phủ Trấn Quốc Công lại bởi vì tránh hiềm nghi, mở miệng phản đối, hắn càng cảm thấy chúng ta không hề có tư tâm, trong sạch vô tội.

Cuối cùng, vị trí Hoàng thái nữ của Phúc Ninh cũng được định.

Nhưng như vậy còn chưa đủ.

Hoàng thái nữ, cũng chỉ là Hoàng thái nữ.

Vì thế ta trút bỏ gánh nặng, mỗi ngày cùng bệ hạ sắm vai phu thê ân ái bình thường, mấy lần đề xuất muốn ở lại trong cung, muốn đi Giang Hoài, muốn đi Mạc Bắc.

Bệ hạ càng cảm thấy ta cùng hắn mới là chân ái, còn Phúc Ninh xử lý quốc sự cũng càng ngày càng thuận buồm xuôi gió, con bé tuyển vài người vào Đông cung, cân bằng thế lực thế gia, người triều đình và dân gian ủng hộ nó cũng càng ngày càng nhiều.

Nhưng ở trước mặt chúng ta, nó lại luôn mang dáng vẻ tiểu nữ nhi.

Trong sự dịu dàng như vậy, bệ hạ không có cảm giác bị uy hiếp, cuối cùng vung tay, thoái vị cho Phúc Ninh.

Thiền vị và đại điển đăng cơ cùng tổ chức, Phúc Ninh chính thức ngồi lên ngôi vị hoàng đế, trở thành nữ hoàng đầu tiên từ xưa đến nay.

Mà hôm nay Thái Thượng Hoàng, sau đại điển khẩn cấp nói muốn dẫn ta đi du sơn ngoạn thủy.

Ta nói với hắn, không được.

Hắn không hiểu vì sao.

Vì thế lần đầu tiên, ở trước mặt hắn, ta nói ra lời trong lòng mình.

Nói hắn hoang đường buồn cười, nói hắn nói chuyện yêu đương không xứng làm vua, nói hắn nhu nhược vô năng, làm thất vọng ta và phụ biểu muội của hắn.

Hắn tức giận đến môi phát run, nhưng cũng kịp phản ứng: “Bấy lâu nay ngươi đều gạt ta?”

Ta cười lạnh một tiếng: “Mỗi phút mỗi khắc cùng ngài, đều làm cho ta buồn nôn.”

Hắn giận quá hóa cười: “Ngươi cho rằng Phúc Ninh đăng cơ là các ngươi có thể kê cao gối mà ngủ sao? Trẫm vẫn còn, trẫm là phụ hoàng của nó.”

Ta không thèm để ý nói, “Vậy ngài thử xem, có thể phế bỏ bệ hạ hay không.”

Vẻ mặt hắn ủ rũ.

Đương nhiên là không thể.

Phúc Ninh so với phụ hoàng sa vào tình yêu lại không quả quyết như nó xuất sắc hơn nhiều lắm, trên danh nghĩa là thiền vị của nhắn, nhưng thật ra hắn đã sớm mất quyền lực vào tay Phúc Ninh.

Hắn không kiêng kỵ Phúc Ninh như đối với Nhị hoàng tử, bởi vì Phúc Ninh là nữ tử, tận trong tâm hắn tồn tại sự khinh thường.

Nhưng ai nói, giới tính của các nữ nhi không thể là vũ khí sắc bén?

Ai lại quy định, người ngoài khinh thương không thể hóa thành vũ khí của chúng ta?

Lấy nhỏ bác lớn, lấy yếu chế mạnh cuối cùng thắng được, từ xưa đến nay chỗ nào cũng có.

Ta và Phúc Ninh đã thắng.

“Ngài yên tâm, ngài có thể an tâm làm Thái thượng hoàng. Nhưng ngày sau chúng ta không cần gặp lại.”

Khoảnh khắc hắn rời đi, ta đột nhiên cảm giác ngọn núi trong lòng ta đã nhiều năm bị đè ép cùng dời đi.

Từ khi ta được sinh ra, đã biết thân là đích trưởng nữ phủ Trấn Quốc Công gánh vác toàn bộ trọng trách gia tộc.

Cho nên ta trở thành ứng cử viên Thái tử phi hoàn mỹ.

Làm hoàng hậu, lại một lòng vì Thái tử hết lòng lo lắng.

Sau đó Thái tử bị phế, ta lại không thể không vì Phúc Ninh mà bỏ ra nhiều tâm huyết.

Ta dường như đã quên, thời niên thiếu ta cũng từng ước mơ được du ngoạin khắp non sông tươi đẹp của Đại Sở.

Hôm nay ta rốt cục có thể thực hiện tâm nguyện thời niên thiếu, chỉ là ta không cần bất kỳ ai làm bạn đồng hành.

Lúc ta đi Phúc Ninh lưu luyến không rời, ta vui mừng nhìn nó: “Tiết mồng 8 tháng chạp, mẫu hậu nhất định trở về nấu cháo mồng 8 tháng chạp cho con.”

Nguyện thế gian này, nữ tử đều có thể thực hiện được ước mơ. (cảm động thiệt chứ)

15 Ngoại truyện – Tiêu Minh

Từ khi sinh ra, ta đã biết mình khác với các hoàng tử khác.

Năm bảy tuổi, ta thuận lý thành chương (theo lẽ thường) được phong làm Thái tử.

Ta đã có tất cả nhưng cảm thấy cuộc sống của mình không có ý nghĩa gì.

Sau đó ta gặp một người, tuy rằng nàng xuất thân thanh lâu, nhưng lại không giống với tất cả những nữ tử ta từng gặp.

Nàng có rất nhiều ý nghĩ kỳ lạ cổ quái, khi ta biểu lộ tâm ý, nàng lại nói, nàng muốn “Một đời một kiếp một đôi”.

Ở quê hương của nàng, nam tử đều chỉ có thể cưới một nữ tử.

Cả đời ta đều sống dưới sự an bài của mẫu hậu, tất cả mọi người đều nói Vệ Thanh Uyển tốt, nhưng nàng tựa như một pho tượng Bồ Tát bằng đất, là một mẫu hậu khác.

Đột nhiên ta muốn tự mình lựa chọn  một lần.

Nhưng đối mặt với mẫu hậu, ta lại không có dũng khí.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.