Phế Thái tử

12 (END)


Nhưng Tần An An nói với ta, phụ mẫu và con cái, người thua nhất định là phụ mẫu.

Nên ta đã bỏ trốn.

Mẫu hậu thỉnh cầu phế vị Thái tử của ta, ta cũng không cúi đầu.

Mẫu hậu chỉ có ta một nhi tử, toàn bộ phủ Trấn Quốc Công đều nhìn vào ta, người bất quá chỉ là muốn bảo trì quyền uy ở trước mặt ta mà thôi.

Ta chưa bao giờ nghĩ tới, ta mất đi không chỉ là vị trí Thái tử, mà mất cả túi tiền rộng thùng thình và sự tôn sùng của thiên hạ.

Ta trở thành Bình vương không có việc gì làm, Tần An An cả ngày thỏ thẻ muốn ta đi tranh giành lại tất cả những gì ta nên có.

Nhưng ta càng lực bất tòng tâm.

Phúc Ninh lại dần dần đi tới trước mặt người khác.

Ta không cách nào thừa nhận, so với ta và tất cả hoàng tử khác, muội muội làm tốt hơn.

Ta luống cuống, ta sợ, ta biết mẫu hậu và phủ Trấn Quốc Công thật sự muốn buông bỏ ta.

Tình cảm giữa ta và Tần An An dần dần phai nhạt, ta bắt đầu hối hận, nếu lúc ấy ta nghe lời mẫu hậu cưới Vệ Thanh Uyển, hiện tại ta vẫn là thái tử Đông cung cao cao tại thượng.

Khi ta gặp lại Vệ Thanh Uyển, lại phát hiện nàng cũng không giống như trước kia.

Nàng ở trà lâu tranh luận với người không quen nhìn Phúc Ninh, trích dẫn kinh điển, hoàn toàn không phải là quý nữ thế gia theo khuôn phép cũ trong mắt ta trước kia.

Ta tiến lên xin lỗi nàng, muốn cùng nàng nối lại tình cũ, nhưng nàng lại chỉ trích ta: “Hiện giờ biên cảnh không yên nhưng trong lòng Bình Vương điện hạ vẫn chỉ có phong hoa tuyết nguyệt. Điện hạ trước kia vô tình với ta, nhưng ngài cũng không phải là người ta ngưỡng mộ. Ta ái mộ tướng quân anh dũng g..iết địch bảo vệ quốc gia trên chiến trường.”

Ta lại bị nàng nói đến xấu hổ chột dạ.

Ta không biết tại sao cuộc đời ta lại biến thành như vậy, ta uống hết ly này đến ly khác, có lẽ say rồi tỉnh lại, ta sẽ phát hiện đây đều là một giấc mộng.

Nhưng ta không thể say, lại thấy Tần An An có cử chỉ thân mật với một nam nhân tai to mặt lớn.

M..áu nóng xông lên, khi bình tĩnh lại, ta mới phát hiện, ta đã có sai lầm lớn.

Mẫu hậu lại không chịu cứu ta, nhưng người lại đưa Tần An An tới.

Vì thế chúng ta ngày ngày cãi vã, thậm chí đánh nhau, ta hận nàng ta hủy hoại tất cả của ta, nàng ta hận ta đã vây khốn cả cuộc đời nàng.

Sau đó có một ngày, đột nhiên có đồ ăn được đưa thêm tới, ta mới biết được, Phúc Ninh kế vị.

Ta đã im lặng thật lâu.

Trước kia ta luôn cảm thấy mẫu hậu không tốt, bởi vì người chỉ biết nghiêm khắc trách móc nặng nề với ta, phụ hoàng không thích nàng, đối với ta cũng rất bình thường.

Ta nhìn tình cảm của phụ hoàng và Trần quý phi, cũng muốn có một mẫu thân như vậy.

Nhưng mẫu hậu lại lợi hại như vậy, không có ta, cho dù là Phúc Ninh, người cũng có thể giúp nó ngồi lên vị trí kia.

Suy cho cùng không phải người cần ta, là ta cần người.

Tần An An còn ở một bên châm chọc: “Ồ, ca ca của bệ hạ, ngài chính là thân vương độc nhất. À không đúng, ta đã quên, ngươi đã là thứ dân.”

Ta nhìn nàng, oán hận trong lòng rốt cuộc đè nén không được, đưa tay bóp cổ nàng, cho đến khi nàng từng chút một mất đi ý thức.

Sau đó ta đập mạnh vào tường.

Nằm trên mặt đất ý thức của ta dần dần mơ hồ, nếu là, nếu có thể làm lại, ta nhất định sẽ làm tốt vai trò là Đông cung thái tử.

(–END–)

———

Truyện cùng chủ đề đã full tại Monkeyd: 

1. HOÀNG ĐẾ DỰ PHÒNG

2. MẪU PHI TA MUỐN LÀM THÁI HẬU

 


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.