01
Vào ngày tôi biết trong đầu mình có một khối u, Lục Thời Dự đã cầu hôn tôi.
Tâm trí tôi rất rối loạn, trong khoảnh khắc tôi nghi ngờ rằng anh ấy đã biết hết mọi chuyện.
Chần chừ chưa đến ba mươi giây, anh ấy đã đứng dậy từ dưới đất, thu lại hộp nhẫn vào túi, ánh mắt thờ ơ liếc nhìn tôi.
“Yêu cầu của bố mẹ thôi, em không đồng ý thì coi như xong.”
Tim tôi nhẹ nhõm đi một chút.
Quả nhiên. Anh ấy vẫn thường thích đùa giỡn với tôi.
Có lẽ lần này anh ấy cũng nghĩ rằng, tôi đang mượn cớ của bố mẹ để ép anh ấy kết hôn. Vì thế mới có màn lấy việc cầu hôn để làm nhục tôi như vậy.
Tôi lặng lẽ rút tay lại, nở nụ cười với anh ấy: “Vậy nếu em đồng ý thì sao? Anh sẽ lấy em chứ?”
Anh ấy nhìn thẳng vào mắt tôi, không nói một lời. Câu trả lời, rõ ràng đến mức không thể rõ ràng hơn.
Thật lòng mà nói, điều đó khá là tổn thương.
“Anh không lấy em bây giờ, sau này muốn lấy cũng không được đâu.” Tôi nén xuống cảm giác nóng rát trong mắt, tức giận nói.
Lục Thời Dự chẳng mảy may quan tâm, anh ấy cởi áo khoác đặt lên lưng ghế sofa, khóe miệng thấp thoáng chút mỉa mai: “Em chắc chắn sẽ có ngày đó sao?”
Anh ấy luôn đoán đúng mọi chuyện.
Quả thật, tôi không thể chờ đến ngày đó được.
02
Ban đêm, tôi ngồi thẫn thờ bên đầu giường. Lục Thời Dự gấp máy tính lại, nhắm mắt thư giãn đôi chút để giảm bớt cảm giác cay mỏi, rồi đứng dậy kéo chăn lên giường.
Anh ấy nằm quay lưng về phía tôi theo thói quen, giữa chúng tôi để ra một khoảng trống đủ rộng cho một chiếc gối. Tư thế khi ngủ không thể lừa dối người khác được.
Chúng tôi đã bên nhau tám năm rồi, nhưng anh ấy vẫn không thể quen với việc nằm ngủ trên cùng một chiếc giường với tôi.
Tôi trước mặt anh ấy luôn rất trơ trẽn, cho dù anh ấy không muốn, tôi vẫn thường lợi dụng lúc anh ngủ say để rúc vào, dán sát vào lưng anh, ôm chặt lấy eo anh.
Thậm chí lần đầu tiên của chúng tôi cũng là do tôi mặt dày năn nỉ mà có được.
Khi đó, tôi hai mươi tuổi. Lờ mờ nhớ lại hôm đó trời mưa rất lớn.
Những giọt mưa dày đặc rơi lộp độp trên kính cửa sổ, không khí lạnh lẽo, ẩm ướt.
Tôi cởi áo khoác ngoài, chậm rãi tiến về phía anh…
Ôm lấy anh.
Còn anh đứng yên tại chỗ không động đậy. Thắt lưng dưới lớp áo sơ mi trắng của anh, thì ra mỏng manh và gầy như vậy.
Không giống tôi, nhiệt độ cơ thể của anh rất cao. Toàn thân tôi run rẩy vì xấu hổ, trong lòng chỉ nghĩ rằng nếu anh từ chối, có lẽ tôi sẽ tuyệt vọng mà chet mất.
Tôi ngẩng đầu lên cố gắng cười với anh, nhưng nước mắt đã làm mờ đi tầm nhìn. Khi đó, tôi sợ biết bao nếu phải nghe từ miệng anh những lời như không biết xấu hổ, đáng khinh, ghê tởm.
Rốt cuộc tôi vẫn chỉ là một cô gái nhỏ, có can đảm bồng bột, nhưng lại không đủ khả năng chịu đựng hậu quả.
Anh lạnh lùng nhìn tôi. Dường như ngay khoảnh khắc tiếp theo, anh sẽ đẩy tôi ra.
Tay tôi run rẩy cởi nút áo của anh, đôi chân yếu ớt đến mức gần như không đứng vững.
“Em đang làm gì?” Anh hỏi.
Tôi lắp bắp không nói nên lời. Anh cúi đầu hôn xuống, vị đắng lẫn lộn với nước mắt: “Ngay cả quyến rũ cũng không biết, ngốc quá.”
Tôi ngửi thấy mùi rượu thoang thoảng. Bạn gái anh thay lòng đổi dạ, tâm trạng anh không tốt.
Tôi thừa cơ lợi dụng, từ đó trở thành một miếng cao dán mà anh không thể gỡ bỏ. Trong bóng tối mịt mù, tôi nhìn chằm chằm vào đường viền mờ nhạt của chiếc đèn treo trên trần nhà.
Có lẽ người sắp chet, tâm trạng lại trở nên bình thản hơn.
Những người từng lãng phí tuổi trẻ để theo đuổi, những tình cảm từng khiến tôi đau khổ tột cùng, giờ đây nhìn lại, đều không quan trọng bằng việc tôi có thể thấy được ánh mặt trời của ngày mai.
03
Sáng hôm sau tỉnh dậy, ánh sáng bình minh ngoài cửa sổ rọi lên mặt khiến tôi cảm thấy có chút mơ hồ.
Bác sĩ nói có thể là do khối u chèn ép dây thần kinh thị giác, giờ tôi nhìn mọi thứ đều phải mất một lúc mới có thể lấy nét được. Lục Thời Dự dựa vào đầu giường đọc tạp chí tài chính.
Những ngày cuối tuần trước đây, chúng tôi thường cùng nhau nằm lười trên giường, tôi lúc nào cũng quấn lấy anh như con bạch tuộc, tay chân chắc chắn có ít nhất một chỗ dính trên người anh.
Đó là phản ứng vô thức của cơ thể. Lục Thời Dự cúi đầu nhìn: “Tỉnh rồi à?”
Tôi mỉm cười với anh: “Chào buổi sáng.”
Anh liếc nhìn bờ vai tôi, giọng điệu mập mờ: “Tối qua ngủ khá ngoan ngoãn đấy chứ.”
Tôi vẫn cười. Anh đột nhiên nhíu mày: “Vừa nãy trong mơ em nói linh tinh gì vậy?”
Tôi sờ mặt mình, thấy ướt. Tôi đã khóc sao?
Lo lắng anh sẽ hỏi sâu thêm, tôi nửa ngồi dậy, nghiêm túc nhìn anh: “Em mơ thấy mình đến Na Uy, nhìn thấy tuyết và cực quang.”
“Em thật sự rất muốn đi.”
“Được không?”
Tôi nhìn anh đầy hy vọng, mang theo một chút cầu xin. Lục Thời Dự phớt lờ tôi: “Không có thời gian.”
Tôi hé miệng, rồi từ từ cười: “Vậy cũng được.”
Có lẽ phản ứng của tôi quá bình thản, anh lại quay đầu liếc nhìn tôi một lúc, giọng điệu không mặn không nhạt: “Tháng ba sang năm đi, năm nay không sắp xếp được thời gian.”
Tôi gật đầu.
Chắc là vẫn còn kịp.
04
Trước đây anh ấy không như vậy. Anh ấy từng là một người anh rất tốt.
Tôi bẩm sinh kén ăn, cái này không thích, cái kia cũng không muốn ăn, lại sợ bị người lớn trách mắng, anh ấy có thể ăn hết những thứ tôi bỏ lại mà không hề chê bai.
Không giống như khi lớn lên, ly nước tôi đã uống qua, anh ấy sẽ không chạm vào nữa.
Khi tôi bị bắt nạt ở trường, bị giật tóc, bị vẽ bậy lên vở bài tập, anh ấy luôn là người đầu tiên đứng ra, đánh cho những tên con trai đáng ghét kia một trận, giúp tôi giải thích với giáo viên, còn đưa cho tôi cuốn vở bài tập mới của anh ấy.
Hồi nhỏ tôi rất nhút nhát, lại sống trong gia đình đơn thân, nếu không có sự bảo vệ của anh ấy, có lẽ tôi đã bị bắt nạt rất thảm. Sau này mẹ tôi qua đời, tôi khóc đến mức suýt ngất đi.
Tôi nói: “Không còn ai cần em nữa rồi.”
Anh ấy nói: “Sẽ không có chuyện không ai cần em.”
Tôi lặp lại, anh ấy cũng lặp lại. Tôi ngồi dưới đất khóc cả đêm, anh ấy chịu đựng cơn đau răng để dỗ dành tôi suốt một đêm.
Ngày hôm sau cả má anh ấy sưng phồng lên.
Rồi sau đó, tôi nói tôi thích anh ấy, cởi áo quần và lao vào lòng anh.
Anh ấy lạnh lùng nhìn tôi.
Nói tôi thật đáng khinh.
05
Thứ Hai đi làm, điện thoại dự phòng của Lục Thời Dự để quên ở nhà, tôi đã mang đến công ty cho anh.
Trên đường đi, có người gọi đến. Tôi nhìn tên ghi chú: 1 1.
Thật là thân mật.
Bao nhiêu năm rồi, anh ấy chỉ gọi tôi bằng cả họ tên.
Ngô Dư, Ngô Dư.
Khi mẹ tôi đặt tên cho tôi, chắc là muốn tôi được bình an vô sự. Đáng tiếc là, tôi chưa đến ba mươi đã mắc phải ung thư não, phụ lòng kỳ vọng của bà.
Nghĩ lại thì trong gia đình tôi vốn đã có gen u bướu, mẹ tôi, dì tôi và cả bà cố đều qua đời vì ung thư, lúc ra đi, cũng đều còn rất trẻ.
Đến công ty, Triệu Y ngăn tôi lại, thái độ xa cách mà lịch sự: “Tổng giám đốc đang họp, xin cô đợi một lát.”
Triệu Y là bạn cùng lớp đại học với anh, sau khi tốt nghiệp thì trở thành thư ký của anh. Mọi việc lớn nhỏ của Lục Thời Dự đều do cô ấy xử lý.
Hai người họ mỗi ngày ở bên nhau nhiều hơn thời gian tôi và Lục Thời Dự ở cùng nhau rất nhiều. Điều khiến tôi bận tâm là, họ đã từng hẹn hò khi còn học đại học.
Mặc dù không kéo dài bao lâu, nhưng đó vẫn là cái gai trong lòng tôi.
Trong vòng bạn bè chung của tôi và Lục Thời Dự, mọi người đều cho rằng tôi trước mặt anh ấy thường tùy hứng và phiền phức, như con thú ghen tuông không cho phép bất kỳ cô gái nào tiếp cận anh.
Nhưng chuyện sa thải Triệu Y, tôi thậm chí không dám nhắc đến. Anh ấy chia tay với Triệu Y một cách không cam lòng như thế nào, tôi vẫn còn nhớ rõ.
Lúc đó, Lục Thời Dự vô cùng suy sụp, lạnh lùng nhìn tôi bằng ánh mắt mà tôi chưa từng thấy: “Có phải em chỉ biết dùng bố mẹ anh để ép anh không?”
Giọng anh khàn đặc, tôi thậm chí cảm thấy có ánh nước trong mắt anh.
Yêu nhiều đến vậy sao.
Lần đó, tôi ngây người một lúc lâu. Tính anh trầm lặng, tôi chưa từng thấy anh để ý một ai như vậy.
Ngày trước, có lẽ tôi sẽ giận dỗi, đợi đến khi cuộc họp kết thúc để gặp Lục Thời Dự, rồi cố ý thể hiện tình cảm trước mặt Triệu Y.
Nhưng lần này, tôi đưa điện thoại dự phòng cho Triệu Y, dặn cô ấy sau khi họp xong thì trả lại cho Lục Thời Dự.
Khẽ gật đầu với cô ấy, tôi quay lưng bước đi.
Trên gương mặt Triệu Y thoáng chút ngạc nhiên.
06
Sau khi nghỉ hưu, bố mẹ Lục Thời Dự đã chuyển về căn nhà cũ yên tĩnh. Tôi mỗi tháng đều về thăm họ. Nhưng Lục Thời Dự lại không mấy tình nguyện.
“Bố mẹ anh từ trước đến giờ luôn thích em hơn anh.” Anh đang đọc một bản hợp đồng, nói một cách hờ hững: “Em đi là được rồi.”
Mẹ tôi mang thai trước khi kết hôn, tôi không biết cha mình là ai. Mẹ của Lục Thời Dự và mẹ tôi là bạn thân, sau khi mẹ tôi qua đời, chính họ đã nuôi dưỡng tôi.
Tôi rất biết ơn họ, luôn cố gắng tỏ ra ngoan ngoãn. Thậm chí có thể nói là lấy lòng. Lấy lòng dì, lấy lòng chú, lấy lòng cả Lục Thời Dự.
Lục Thời Dự và bố mẹ anh có mối quan hệ không tốt, phần lớn là do tôi. Anh ấy không biết rằng, tôi mới là người phải sống nhờ nhà người khác.
Năm đó, bố mẹ Lục phản đối anh và Triệu Y ở bên nhau, vì phát hiện ra rằng lúc đó Triệu Y đã được người khác bao nuôi.
Bằng chứng trong ảnh được đưa trước mặt Lục Thời Dự, nhưng anh ấy lại không quan tâm.
“Triệu Y có nỗi khổ riêng.” Anh nói.
Thế là dì giận dữ chỉ về phía tôi: “Thà để con tìm mấy đứa vô danh ngoài kia, chẳng bằng chọn A Dư, ít nhất nó là một cô gái trong sạch!”
Lục Thời Dự cười nhạt: “Nếu các người thích, thì tự mà cưới về nhà đi.”
Rời khỏi hồi ức, tôi dỗ dành anh: “Chúng ta cùng đi, họ sẽ vui hơn.”
Giọng anh không thay đổi: “Các người vui là được rồi.”
Tôi nhượng bộ. Nhìn anh một lúc, tôi đứng dậy cầm lấy túi xách: “Trong bếp có cơm, nhớ ăn nhé.”
Anh không ngẩng đầu lên: “Ừ, đi đường cẩn thận.”
Đi đến nhà cũ mất ba giờ lái xe. Tôi rất khéo miệng, vài câu là có thể khiến hai bác cười vui vẻ.
Tôi giúp dì xới đất bón phân, gieo hạt giống củ cải, còn dựng giàn cho cây đậu. Làm đến mồ hôi ướt đẫm, tôi không biết từ lúc nào đã nằm ngủ trên bàn đá ngoài vườn rau.
Khi tỉnh dậy, đã là hoàng hôn, trên người phủ áo khoác của chú, cánh tay bị muỗi cắn vài nốt.
Ánh chiều tà rực rỡ như lửa, mang theo hơi ấm.
Ăn cơm xong, tôi phải rời đi.
Dì nhờ tôi chăm sóc tốt cho Lục Thời Dự. Tôi nói được.
Chú nói: “Con cũng phải chăm sóc tốt cho mình, sắc mặt trông hơi tiều tụy.”
Đôi khi, nước mắt sẽ bị lay động chỉ bởi một câu quan tâm giản dị như vậy. Tôi cố nén cảm giác nghẹn ngào, mỉm cười nói: “Lần sau con sẽ không thức khuya nữa.”
Trên đường về, tôi nhận ra rằng, sau này có lẽ tôi không thể tự mình lái xe được nữa.
Cơn đau đầu xuất hiện ngày càng thường xuyên.