A Dư

Chương 2


07

La Trì là bác sĩ điều trị chính của tôi.

Anh ấy đề nghị tôi nhập viện để điều trị, vì sau này, tần suất xuất hiện của các cơn đau đầu có thể sẽ ngày càng nhiều hơn, thậm chí có người còn gặp phải tình trạng động kinh kéo dài.

Tôi lắc đầu: “Nếu đến mức đó, có lẽ tôi đã tự kết liễu rồi. Anh cũng biết mà, tôi chịu đau không giỏi.”

Anh ấy nhíu mày nhìn tôi một lúc, cuối cùng thở dài. Tôi không dám lái xe, nên anh ấy đã đưa tôi về.

Trên đường đi, La Trì nhìn tôi qua gương chiếu hậu: “Cậu ấy vẫn chưa biết sao?”

“Cậu ấy” rõ ràng là chỉ Lục Thời Dự. Tôi ừ một tiếng, “Vẫn chưa nghĩ ra cách nào để nói.”

Anh ấy im lặng một lúc: “Tôi không thể tưởng tượng được phản ứng của cậu ấy.”

Tôi bật cười: “Anh ấy có lẽ sẽ mừng vì cuối cùng cũng được tự do nửa đời còn lại.”

Điều hối tiếc nhất trong cuộc đời Lục Thời Dự có lẽ là năm hai đại học đã gặp tôi. Nếu không, anh ấy cũng sẽ không bị tôi và bố mẹ anh ấy ép buộc phải chịu trách nhiệm.

La Trì liếc tôi một cái, lắc đầu: “Hồi đó tôi đã lừa cậu ấy rằng em sau khi say rượu đã đồng ý ở bên tôi, đúng lúc tôi còn khoác áo của em mặc đêm trước, cậu ấy hiểu lầm chúng ta có quan hệ gì đó, tức đến phát điên.”

Tôi nói: “Anh ấy tức giận là vì bố mẹ anh ấy đã ép buộc anh ấy chia tay với Triệu Y.”

La Trì tặc lưỡi: “Tùy các người muốn nói thế nào cũng được.”

Trời dần dần tối lại, khi đi qua quảng trường thể thao, một nhóm thanh niên tràn đầy sức sống đang đổ mồ hôi trên sân bóng rổ. Tôi ngẩn người một lúc.

“Dừng lại đi.” Tôi nói với La Trì: “Tôi vẫn chưa muốn về, anh chẳng phải biết chơi bóng sao? Tôi muốn xem đánh bóng.”

“Tôi?” La Trì do dự một chút: “Tôi thì biết chơi bóng bàn, còn bóng rổ đã bao nhiêu năm rồi không chạm đến.”

Dưới sự năn nỉ của tôi, cuối cùng La Trì cũng cuốn tay áo và miễn cưỡng bước vào sân. Anh ấy cao ráo, tay dài chân dài, ngoài việc ban đầu hơi không quen, nhưng cũng không gây trở ngại cho trận đấu.

Một cú ném ba điểm đẹp mắt khiến tôi không thể kiềm chế mà hét lên. La Trì lau mồ hôi trên trán, đắc ý quay đầu nhìn tôi.

Không xa, tôi nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc.

Anh ấy mặc áo sơ mi và quần tây, tay áo cuộn lên đến khuỷu tay, khuôn mặt lạnh lùng nhìn về phía sân bóng rổ.

Tôi biết, trên mặt ngoài của cánh tay anh ấy, có một vết sẹo dài và dữ tợn. Đó là do vụ tai nạn xe, khi anh ấy cứu tôi đã để lại.

Vết thương dài hai mươi centimet, gãy xương, phải đóng đinh thép. Sau đó, do tổn thương dây thần kinh gây ra rối loạn chức năng vận động của ngón tay, anh ấy đã không thể chơi bóng chày hay bóng rổ mà mình từng yêu thích nữa.

Thậm chí, đến một ly nước, anh ấy cũng cầm không vững.

08

Bàn tay đó từng ngăn cho tôi một viên đá chet người xuyên qua kính chắn gió. Vì điều này, tôi đã cảm thấy áy náy rất lâu.

Một trận đấu kết thúc, La Trì đập tay với đồng đội, mồ hôi nhễ nhại bước về phía tôi. Tôi đưa áo khoác cho anh: “Đi thôi.”

Anh tỏ vẻ ấm ức: “Thắng rồi mà không có lấy một ngụm nước sao?”

“Chỉ có nước tôi đã uống qua.”

Anh chìa tay ra: “Đưa cho tôi đi.”

Lục Thời Dự không biết từ lúc nào đã rời đi. Tôi bối rối: “Đi thôi, để tôi mua nước cho anh.”

Khi tôi về đến nhà, Lục Thời Dự đã tắm rửa xong, mặc đồ ngủ nằm trên giường.

Tôi đi tắm, rồi lên giường, anh tắt đèn. Cả đêm chúng tôi không nói một lời.

Ngày hôm sau, cuộc hẹn cuối tuần đã định sẵn của chúng tôi bất ngờ có thêm một người.

“Công ty dự định làm một dự án khu vui chơi, tôi đưa Triệu Y đến xem địa điểm.” Lục Thời Dự nhạt nhẽo giải thích.

Tôi không nói gì. Chúng tôi đi được một đoạn, Triệu Y có vẻ như bị cảm, ho liên tục.

Lục Thời Dự nhíu mày: “Bị ốm sao không nói?”

Triệu Y cười: “Cảm mấy ngày rồi, tưởng uống thuốc là khỏi, ai ngờ ra gió lại nặng thêm.”

Lục Thời Dự cởi áo khoác đưa cho cô ấy. Triệu Y quấn chặt áo khoác: “Cảm ơn sếp đã quan tâm.”

Trời âm u, gió rất mạnh, không có ý định ngừng, thổi làm mặt tôi đau rát.

Lục Thời Dự tìm một quán cà phê, nhưng giờ trưa khách đông, chỉ còn chỗ ngồi ở cửa ra vào. Anh bảo cô ấy ngồi ở vị trí dựa vào tường, tránh gió.

Có lẽ là do gió lạnh, đầu tôi lại bắt đầu đau âm ỉ, mồ hôi lạnh túa ra khắp người, chân bủn rủn, tôi theo phản xạ nắm lấy cánh tay Lục Thời Dự.

Anh cúi đầu nhìn tôi: “Em cũng ốm rồi?”

Giọng điệu không có chút quan tâm nào, thậm chí còn có chút mỉa mai.

Tôi cố gắng đứng vững, buông tay anh ra: “Sáng ăn không đủ, bị hạ đường huyết một chút.”

Anh im lặng. Tôi nói: “Em đi vệ sinh một chút.”

Anh ừ một tiếng.

Tôi quay người, hít sâu một hơi, đầu đau đến mức tôi gần như không thể suy nghĩ một cách tỉnh táo, trong mũi có thứ gì đó nóng chảy ra.

Vài vị khách đi ngang qua nhìn tôi với vẻ kinh ngạc.

Tôi chảy m//áu mũi rồi. Tôi vội vàng bịt miệng mũi, cúi đầu bước nhanh về phía nhà vệ sinh.

Vào buồng vệ sinh và khóa cửa lại, tôi gọi điện cho La Trì hỏi cách xử lý. Điện thoại đổ chuông rất lâu mà không có ai bắt máy, cảm giác buồn nôn ập đến, tôi cúi người nôn thốc nôn tháo vào bồn cầu.

Dịch dạ dày làm cổ họng tôi đau rát. Sau khi nôn xong, đầu tôi lại bớt đau hơn.

Tôi tựa vào tường, nghỉ ngơi một lúc. Tôi lấy nước lạnh táp lên trán, rửa mặt, rồi từ cửa hông của quán cà phê đi ra ngoài.

Khi trở lại, tôi thấy Triệu Y ho rất nặng, Lục Thời Dự nhẹ nhàng vỗ lưng cô ấy.

Đột nhiên mắt tôi có chút cay xè. Có lẽ là vì ghen tị.

Tôi bước tới, đặt lọ ambroxol và chai siro ho xuyên bối trước mặt cô ấy: “Tôi đã hỏi ở tiệm thuốc, họ nói uống cái này sẽ đỡ ho hơn.”

Triệu Y ngạc nhiên đón lấy: “Cảm ơn cô Ngô.”

Ánh mắt của Lục Thời Dự vẫn luôn tập trung vào cô ấy, không dành cho tôi một chút nào.

“Trông cô… có vẻ không được khỏe?” Không ngờ, ngược lại là Triệu Y nhận ra sự bất ổn của tôi.

Lúc này Lục Thời Dự mới nhìn sang tôi, ánh mắt hơi mang vẻ thăm dò. Tôi cười: “Bụng có chút không thoải mái.”

Anh nhạt nhẽo nói: “Ăn xong đồ tráng miệng, chúng ta về sớm.”

Tôi gật đầu.

Trên xe, La Trì gọi lại cho tôi: “Xin lỗi, vừa rồi bị trưởng khoa gọi đến mắng, không mang theo điện thoại. Em sao rồi? Có chuyện gì không?”

Tôi liếc nhìn Lục Thời Dự đang ngồi ghế lái, khẽ nói: “Chỉ là dạ dày hơi khó chịu, muốn hỏi xem uống thuốc gì. Không sao, bây giờ đã ổn rồi.”

La Trì im lặng nửa giây: “Vậy đợi em về rồi chúng ta nói chuyện.”

Tôi không nhịn được mà nhếch môi. Anh ấy lúc nào cũng thông minh như vậy.

Lục Thời Dự quay đầu nhìn Triệu Y: “Để tôi đưa cô đến bệnh viện kiểm tra, truyền nước.”

Triệu Y do dự một chút, rồi đồng ý. Lục Thời Dự lại nhìn tôi qua gương chiếu hậu: “Còn em, có cần đến bệnh viện kiểm tra không?”

Tôi lắc đầu: “Cho em xuống đây, em tự bắt xe về.”

Anh không phản ứng gì: “Tùy em.”

Tôi nhìn phong cảnh bên ngoài cửa sổ. Có đôi lúc, tôi không khỏi nghĩ, nếu Lục Thời Dự biết tôi sắp chet, liệu anh có hối hận vì đã đối xử với tôi như thế này không?

Nhưng rồi lập tức tỉnh ngộ, điều đó có liên quan gì đến anh chứ, là tôi tự chọn giấu giếm anh.

Vài phút sau, Lục Thời Dự dừng xe ở ngã tư để tôi xuống. Triệu Y nhìn tôi với vẻ áy náy.

Chiếc xe nhanh chóng rời đi. Tôi đứng đó một lúc, rồi vẫy tay gọi một chiếc xe khác.

09

Tôi không về nhà.

Tôi ghé cửa hàng tiện lợi mua một thùng bia mang ra bờ sông, vừa uống vừa để gió sông thổi qua.

Thật ra tôi cũng không có ý định tự hành hạ mình, chỉ uống nửa lon, còn lại thì cứ cầm trên tay. Vì sợ lạnh, tôi tiện đường mua thêm một chiếc khăn choàng ở cửa hàng quần áo bên đường.

La Trì từng hỏi tôi, tại sao không nói với gia đình rằng tôi bị bệnh. Trước khi mẹ tôi qua đời, tôi luôn là người chăm sóc bà.

Lúc lâm chung, bà tiều tụy, tĩnh mạch co lại, kim tiêm cũng không thể đ//âm vào được. Đó trở thành ấn tượng sâu sắc nhất của tôi về bà.

Mỗi lần nhớ lại, như có một đám mây đen đè nặng trong lòng, giữa đêm khuya tỉnh giấc, cảm giác tuyệt vọng và bi thương khi người thân bị bệnh tật dày vò vẫn không sao xua tan được.

Cái chet của tôi không cần phải như vậy.

Thay vì để họ ở bên cạnh chứng kiến tôi từng chút một trở nên yếu ớt, khó coi và trải qua những cuộc điều trị vô nghĩa, chi bằng để họ nhớ về tôi với hình ảnh khỏe mạnh và tươi đẹp nhất.

Sau này, La Trì có thể nói với họ rằng tôi ra đi rất thanh thản, bây giờ y học rất phát triển, cũng không phải chịu đựng đau đớn gì cả.

Tôi ngồi một mình rất lâu, ôm đầu gối chợp mắt một lúc, không biết từ khi nào trời đã gần tối.

Mở điện thoại lên, có rất nhiều cuộc gọi nhỡ. Tôi tiện tay chọn một số gọi lại.

Giọng điệu của Lục Thời Dự đầy tức giận, như muốn ăn tươi nuốt sống tôi: “Tôi đã gọi cho em bao nhiêu cuộc, tại sao không bắt máy?”

Tôi sững người một lúc mới nhận ra, cảm giác như mình đã bỏ lỡ điều gì đó: “Có chuyện gì vậy? Có việc gì sao?”

Anh im lặng một lúc lâu, hơi thở nặng nề, như đang cố gắng kiểm soát cảm xúc: “Em đang ở đâu?”

Tôi nhìn quanh một chút: “Bến cảng Lục Giang.”

Anh nói: “Ở đó đừng di chuyển, tôi sẽ đến đón em.”

Tôi quấn chặt khăn choàng, ngoan ngoãn chờ tại chỗ. Lục Thời Dự đến nhanh hơn tôi nghĩ, sau khi dừng xe, anh sải bước nhanh về phía tôi, ánh mắt lướt qua người tôi tìm kiếm điều gì đó.

Sau khi xác định tôi không gặp vấn đề gì, anh bình tĩnh lại.

“Em đến đây làm gì?” Anh hỏi.

Tôi vừa định trả lời thì hắt hơi một cái. Gương mặt anh tối sầm lại, anh cởi áo khoác bọc tôi lại.

Thật ra tôi không muốn mặc, dù sao chiếc áo khoác này buổi trưa vẫn còn trên vai Triệu Y.

Mơ hồ, tôi còn ngửi thấy mùi nước hoa trên người Triệu Y.

Tôi lặng lẽ theo sau anh, lén cởi áo khoác ra.

Lục Thời Dự mở cửa xe, đột ngột quay người lại nhìn tôi, nhíu mày: “Sao vậy?”

Tôi nhẹ giọng nói: “Triệu Y đã mặc qua.”

Cô ấy đã mặc rồi, tôi không muốn mặc nữa. Dù có bị coi là kén chọn đi nữa.

Sắp chet rồi, tôi cũng không cần phải quá hiểu chuyện nữa, phải không?

“Ai bảo thế?” Anh cầm lấy áo khoác và khoác lại lên người tôi, nhưng vẻ mặt anh dịu lại: “Cô ấy đã mặc thì em vẫn phải mặc, chẳng lẽ còn muốn làm cho cơ thể mình tệ hơn nữa sao?”

Trong xe, anh bật máy sưởi.

Tôi nói: “Nóng.”

Anh đáp: “Đáng đời.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.