16
Nghe tiếng động, có vẻ như người đàn ông nhà đối diện đã về.
Tuy nhiên bọn họ lại vô cùng yên lặng.
Tôi chờ mãi đến tận 11 giờ tối.
Không phải chứ, mỏng manh vậy à, mới thế đã bị dọa sợ?
Nhưng nghĩ kỹ lại lúc trước bọn họ chửi rủa Giang Ngưng sống một mình ở tầng trên, đánh thì đánh đứa con nít, ngay cả bắt nạt cũng chọn ông bà cụ sống trên tầng mười hai.
Loại người này là nhàm chán nhất, chỉ biết bắt nạt người yếu thế.
Tôi thấy hơi chán rồi.
Vì thế tôi nhớ lại thông tin giấy tờ các thứ lúc nãy người phụ nữ kia khai báo ở đồn cảnh sát.
Tôi mở máy tính lên, khai thác lượng lớn dữ liệu.
Thế nên tôi thành công đăng nhập vào các ứng dụng mạng xã hội với ứng dụng mua sắm của cô ta, rồi lại từ ứng dụng mua sắm tìm được chồng cô ta, địa chỉ chỗ làm của chồng cô ta.
Ôi đúng là cạn lời, hắn ta thực sự tên là Trương Minh.
Công việc là quản lý bất động sản.
Tôi lại thông qua thông tin của công ty này để lấy được thông tin của nhân viên, thậm chí không cần sử dụng đến kỹ thuật cao siêu nào.
Thật là nhàm chán.
Nhưng khi tôi đang nhàm chán xem thông tin tài khoản của họ, tôi phát hiện ra một điều bất thường.
Trước đây, thu nhập của người đàn ông này khá cao, tỷ lệ hoa hồng lên đến khoảng ba mươi nghìn.
Nhưng từ năm ngoái, thu nhập của hắn ta bị giảm nặng, tiền lương mỗi tháng chỉ có tầm mười nghìn.
Có điều tài khoản thể hiện hắn ta còn có một thu nhập khác, mỗi tháng thu vào tầm năm đến ba mươi nghìn.
Á à trốn thuế.
Ừm, thế thì tôi không phải mắc công nữa.
17
Khi tôi đang vội hack các tài khoản của Trương Minh.
Đột nhiên điện thoại báo có tin nhắn đến, là tin nhắn của Giang Ngưng.
Giang Ngưng: “Tối nay hàng xóm đối diện nhà em yên tĩnh quá [chó cưng] [chó cưng].”
Tôi: “Ha ha.”
Giang Ngưng: “Chị nghe dì trên lầu nói em chặt đồ ở ngoài hành lang, người chị em, em đúng là anh hùng!”
Tôi: “Ha ha.”
Giang Ngưng: “Tối nay chị kêu Ái Minh lên ăn cơm… vốn đang lo lắng, kết quả lại không nghe thấy bọn họ đánh con.”
Giang Ngưng: “Chị hỏi Ái Minh sao lại bị phát hiện, em đoán xem tại sao?”
Giang Ngưng: “Thằng bé nói hôm qua lúc về, mẹ nó ép nó đi súc miệng, súc ra cặn thức ăn!”
Giang Ngưng: “Chị thấy cô ta đã nghi ngờ rồi… với lại vừa tìm đã thấy ngay chị.”
Giang Ngưng: “Này này này, em còn ở đó không? Hồi nãy tin nhắn trả lời [ha ha] là trả lời tự động hả?
Tôi nhìn chằm chằm vào màn hình, sắc mặt có phần nghiêm trọng.
Tôi phát hiện nguồn thu nhập phụ của Trương Minh đến từ đâu rồi.
Hắn ta bán ảnh với video nhạy cảm trên web đen.
Trong đó có video tắm rửa của Giang Ngưng, tôi đã nhìn kỹ rồi, không phải AI ghép mặt.
18
Trương Minh có cả một thư mục, ảnh chụp và video trong đó đều được niêm yết giá rõ ràng.
Bên trong toàn là ảnh chụp lén, tiện tay mở mấy cái ra, địa điểm bị chụp rất rộng, có nhà ở, nơi công cộng và khách sạn.
Lý do chú ý đến Giang Ngưng là vì lịch sử trò chuyện của hắn ta vừa mới bán được.
Giang Ngưng thực ra đã hai mươi tám tuổi, nhưng vì ngoại hình trẻ trung nên hắn ta nói với người mua mình là nữ sinh mười tám tuổi, còn kèm theo ảnh chụp Giang Ngưng làm bánh ngọt, nói rằng mình vừa học vừa làm ở một tiệm cơm Âu.
Hắn ta tạo dựng hình tượng tốt để mặc cả giá cao hơn.
19
Tôi lấy lại tinh thần, Giang Ngưng vẫn đang nhắn tin liên tục.
Giang Ngưng: “Ngày mai muốn ăn bánh rán chị làm không? Ngon lắm nhé.”
Giang Ngưng: “Chị mới đặt một loại đồ uống mới, đến thử với chị nhé?”
Giang Ngưng: “Em ngủ rồi à? Thôi được rồi, ngày mai xem tin nhắn rồi đến ăn nha, chị mời. Ngủ ngon.”
Giang Ngưng: “[Hình ảnh gấu trúc Phi Vân ngủ].”
Tôi mỉm cười, sau đó hack vào camera nhà Giang Ngưng, phá hỏng nó hoàn toàn.
Nghĩ lại vẫn không ngủ được, tôi lại hack vào trang web đen đó.
Nói thật buồn cười, loại trang web lừa đảo này tưởng rằng mình làm rất tinh vi, nhưng thực ra chỉ là trò trẻ con.
Tuy nhiên, việc tải dữ liệu người dùng xuống cần một chút thời gian.
Toàn bộ thiết bị của tôi đã bị bố già lấy đi, tôi phải nâng cấp chiếc máy tính quèn của mình trước đã.
Bởi vì việc hack vào trang web hay máy tính của người khác thực ra rất dễ dàng, cái khó là làm xong mà không bị truy lùng.
20
Hôm sau tôi ghé qua tiệm cơm của Giang Ngưng, rồi hỏi thăm chị ấy có từng qua lại với cái gia đình kia không.
Giang Ngưng nói hồi chị ấy mới chuyển đến còn tưởng đấy là cặp vợ chồng nhiệt tình.
Trương Minh nhìn rất bình thường, còn chủ động giúp chị ấy dọn đồ vào nhà, rồi lắp đặt tủ kệ các thứ.
Lúc ấy vợ của Trương Minh là Diêu Ngọc cũng có mặt, ở trong nhà vệ sinh rất lâu…
Tôi nói: “Hắn ta có hỏi đến việc chị sống một mình không?”
“Ừa có…Hắn ta có hỏi đến tình hình gia đình chị, nghe nói gia đình chị không ai ở gần đây, hắn ta còn nói là sau này có gì cứ nhờ bọn họ giúp đỡ.”
Tôi nói: “Sao chị lại nói mấy chuyện này cho người khác vậy?”
Chị ấy thở dài: “Đúng vậy, giờ thì chị hiểu rồi, bọn họ có ý đồ xấu.”
Tôi hơi bất ngờ, tưởng đâu chị ấy đã biết gì đó.
Kết quả chị ấy nói: “Hắn ta thấy bọn chị dễ bắt nạt. Với dì ở trên lầu nữa, hai vợ chồng già bọn họ lớn tuổi lắm rồi.”
Tôi nói gì được nữa giờ, chỉ có thể nói là chị ấy vẫn chưa hiểu được thế nào là lòng người hiểm ác.
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, người bình thường cũng sẽ không nghĩ như vậy.
Tôi xốc lại tinh thần, nói với chị ấy: “Mấy bữa nay em có dự án lớn cần theo sát, chị nhớ chừa cơm cho em đó.”
Chị ấy đáp: “Được thôi.”
21
Mấy ngày nay, tôi cật lực tăng ca làm thêm giờ để nâng cấp máy tính với tải xuống dữ liệu người dùng của trang web đen.
Cơm đều do Giang Ngưng đem đến cho tôi.
Hàng xóm cũng không rảnh rỗi.
Bọn họ bận rộn đi đơm đặt về tôi, nói tôi là streamer nội dung người lớn, còn là gái điếm tại nhà nữa.
Sau đó câu chuyện phát triển thành tôi là bồ nhí được đại gia bao nuôi, bị vợ người ta tìm tới nhà đánh, cho nên mới phải dọn đến đây.
Ủy ban khu dân cư đến nhà hỏi thăm, nhưng vì đeo tai nghe chống ồn nên tôi không nghe thấy bọn họ gõ cửa.
Thế nhưng chủ nhà lại gọi cho tôi.
Ông ta hỏi một câu: “Cô có muốn trả phòng không? Tôi có thể trả lại tiền cọc với tiền thuê nhà.”
Tôi ngạc nhiên hỏi ông ta có chuyện gì vậy.
Ông ta kể lại cho tôi việc hàng xóm bịa đặt về tôi, còn nói là nhiều phụ huynh trong khu dân cư bị dọa hết cả rồi, họ sợ ảnh hưởng đến con cái của họ.
Với lại ông ta còn rất lo lắng, ngồi nửa ngày khuyên tôi đừng nghĩ quẩn.
Tôi ngồi nửa ngày nghe xong, đột nhiên nhận ra: “Ông sợ tôi tự sát trong nhà của ông hả?”
Ông ta thở dài: “Tôi hiểu sức sát thương của tin đồn làm nghề mại dâm này mạnh cỡ nào mà.”
Tôi bật cười: “Ông yên tâm, tôi làm nghề tự do, quan hệ xã hội khá đơn giản, không đến mức như vậy.”
Ông ta vội nói “Được được được”, chỉ cần tôi có thể chịu đựng được, ông ta sẽ giúp tôi giải quyết với ủy ban khu dân cư và bất động sản.
22
Máy tính đã được nâng cấp xong.
Thời khắc săn lùng đã đến.
Tôi bước ra khỏi phòng, hít thở không khí trong lành, sau đó nhìn thấy Trương Minh ở nhà đối diện.
Lúc trước không nhìn kỹ, bây giờ xem lại thấy hắn ta còn xấu hơn trong căn cước…
Nói sao đây nhỉ? Chính là kiểu mùi dầu mỡ nồng nặc xộc vào mũi, trên mặt toát lên vẻ đáng khinh.
Hắn ta chỉ vào tôi rồi chửi một câu thô tục.
Tôi: “?”
Hắn ta nói: “Cút khỏi khu dân cư của bọn tao.”
Tôi cười và giơ ngón giữa lên với hắn ta.
Hắn ta tức giận, đi thẳng về phía tôi, có vẻ như muốn dùng ưu thế giới tính áp chế tôi.
Tôi đứng yên tại chỗ, không hề nhúc nhích.
Giờ hắn ta lại lúng túng, không dám lại gần, chỉ biết chửi bới.
“Loại người như mày tao gặp nhiều rồi, một con đàn bà đi thuê nhà còn không biết phải phép, tao có hàng trăm cách để khiến mày chết.”
Tôi bực mình: “Mày là cái loa phường hả? Đứng xa như vậy làm gì? Lại đây, lại đây.”
Kích động quá đi, tôi có thể đánh hắn ta một trận làm món khai vị trước được không?
Có lẽ vì tôi không thể kiểm soát được biểu cảm trên mặt mình…
Hắn ta lùi về sau vài bước.
“Mày chờ đó cho tao…”
Nói xong, hắn ta bỏ chạy.
Haiz, thất vọng quá.
Chờ một chút vậy, phải kiên nhẫn thôi.