23
Vào tối hôm đó, tôi tháo tai nghe chống ồn ra, rồi nói chuyện phiếm với Giang Ngưng đang online.
Giang Ngưng nói hôm nay chị ấy thấy Ái Minh, thằng bé đầu to nhà hàng xóm đang bị bắt nạt.
Giang Ngưng: “Thằng bé bị cạo hẳn nửa đầu, đáng thương quá.”
Tôi thầm nghĩ, đứa trẻ như vậy một trăm phần trăm sẽ bị bắt nạt.
Lớp bốn, thế nhưng lại nhỏ như con nít lớp một, đầu còn lớn hơn bình thường, trông rất quái dị, với lại hay bới thùng rác nữa.
Giang Ngưng: “Chị cạo hết tóc cho thằng bé rồi, không biết về nhà nó có bị đánh không nữa.”
Đúng lúc này nhà hàng xóm đối diện lại vang lên tiếng cãi vã.
Giang Ngưng: “[khóc lớn] [khóc lớn]”
Tôi: “Không sao đâu, không có đánh thằng bé, chỉ cãi nhau như mọi ngày thôi.”
Giang Ngưng: “Thật ư?”
Đương nhiên là thật rồi, tôi đang theo dõi bọn họ mà.
Tình cảm của hai vợ chồng thật sự quá tốt, Trương Minh còn gắn camera trong nhà, để khi đi làm có thể theo dõi “vợ yêu” lúc nào cũng được.
Không phải lợi cho tôi lắm sao?
Thật ra tôi không có sở thích rình coi người khác, cũng không tính lấy hình ảnh riêng tư của bọn họ đi phát sóng trực tiếp.
Phạm pháp dễ bị bắt lắm đó.
Tôi chỉ muốn nhìn xem bọn họ có phát hiện hàng xóm mới có chỗ nào sai sai không.
24
Cuối cùng Trương Minh đã phát hiện “việc làm thêm” của hắn tiêu tùng rồi, trang web đen kia đã bị hack.
Nhưng hắn ta cũng không nghĩ gì nhiều, dù sao mấy cái web đen xảy ra chuyện này là bình thường.
Tuy nhiên thư mục trong máy hắn ta lại biến đi đâu mất…
Hắn ta nghi ngờ chuyện này là do Diêu Ngọc xóa, thế nên hai vợ chồng mới cãi nhau.
Diêu Ngọc: “Nếu đúng là tôi xóa thì sao?! Mấy thứ đó đã bán đi rồi! Anh còn giữ trong máy làm quái gì nữa? Để tự mình ngắm à?!”
Nói thật tôi thấy thất vọng ghê gớm, đây là suy nghĩ kiểu gì vậy, với lại làm người xấu mà chẳng có tí cảnh giác gì hết vậy?
Đúng là hai kẻ phế vật vô dụng.
Trương Minh tát cho cô ả một cái: “Cô suốt ngày chỉ biết ghen! Ngày nào cũng nằm ì ở nhà, biết tôi kiếm tiền khó khăn cỡ nào không?”
Diêu Ngọc hét lớn: “Tôi ở nhà, nhưng bộ tôi không làm gì à?! Nếu không có tôi thì sao anh kiếm được mấy đồng tiền đó?!”
Sau đó hai người bắt đầu đánh lộn.
Vừa khóc vừa gào, đồ đạc quăng tứ tung.
Thật ra mấy hôm trước bọn họ cũng cãi vã, nhưng không kịch liệt như vậy.
Cuộc xào xáo tối nay đã khiến cho trong nhóm chat khu dân cư toàn là dấu chấm hỏi.
Đánh một hồi Diêu Ngọc đã không chịu nổi, lập tức ôm lấy hắn ta khóc.
“A Minh, A Minh, anh đừng như vậy được không?! Em sợ lắm! Chúng ta chắc chắn có thể nghĩ ra cách, chắc chắn mà…”
Cô ta nói mấy câu đó với giọng rất nhỏ.
Tôi như suy tư gì đó.
Cô ta lại nói tiếp: “Con nhỏ đối diện, không phải nó là streamer sao? Trông còn rất dâm nữa, để em vào nhà nó…”
Tôi: “…”
Ừ ha! Tôi là streamer!
25
Vui quá, tôi lại phát sóng trực tiếp đây.
Kết quả vừa phát sóng, nhà đối diện đã đúng lúc bắt đầu “ưm a”.
Tôi lười xem camera nên tắt đi luôn.
Vẫn giống như lúc trước, tôi bật phát sóng trực tiếp lên rồi đặt một chiếc đèn ngủ con thỏ trước màn hình, mời mọi người nghe âm thanh xung quanh.
Đang định mua mắt xem…
Thì đột nhiên phát hiện phòng phát sóng trực tiếp có rất nhiều người chen chúc vào.
“Uầy! Cuối cùng cô cũng đến rồi!”
“Không phải nói là mai gặp hả?! Mấy cái mai rồi?!”
“Mau nói cho tôi biết rốt cuộc là cô đang phát sóng cái gì! Tôi sắp chết tới nơi rồi!”
“Hỏi ngu cái, tôi mới vào, âm thanh xung quanh là tiếng gì vậy…”
Tôi vẫn làm việc như bình thường, làm xong rồi lại đeo tai nghe chống ồn vào đi ngủ.
Sáng hôm sau tức dậy tính tắt phát sóng thì phát hiện người xem không những không giảm, mà còn tăng lên…
Tôi nói: “Tắt đây, tạm biệt. Có duyên sẽ gặp lại.”
Cô không dám nói “ngày mai” nữa.
Nhưng phòng phát sóng trực tiếp vẫn chìm trong tiếng mắng.
Chẹp, thật khó chiều.
26
Hôm sau.
Diêu Ngọc gõ vang cửa phòng tôi.
Tôi nhìn từ mắt mèo ra ngoài, phát hiện cô ta dẫn theo cả con trai.
Trò mới à? Có chút chờ mong đó nha.
Tôi mở cửa, cười nói: “Hàng xóm, sao cô lại qua đây?”
Diêu Ngọc miễn cưỡng nở nụ cười, rồi đẩy con trai ra phía trước: “Ái Minh, thưa chị.”
Cậu nhóc đầu to như sắp khóc đến nơi.
Cậu bé nói: “Chào, chào chị ạ.”
Sau đó không nói gì nữa.
Diêu Ngọc nóng nảy, dùng sức đánh cậu bé: “Nói đi!”
Cậu nhóc đầu to đành phải nói tiếp: “Chị ơi, nhà vệ sinh bên nhà em hỏng rồi, em muốn, muốn mượn nhà vệ sinh của chị…”
Tôi thầm nói con ả này đúng là không biết xấu hổ, thế mà đi lấy trẻ con làm công cụ.
Nhưng tôi vẫn cười nói: “Được thôi.”
Diêu Ngọc tỏ ra cực kỳ vui mừng: “Cảm ơn! Cảm ơn! Ngại quá, phải làm phiền hàng xóm rồi.”
Nói xong cô ta gấp gáp không chờ nổi chạy vọt vào nhà vệ sinh.
Có phải cô ta coi những người khác đều là kẻ ngốc không?
Ngay lúc này cậu nhóc đầu to đột nhiên kéo ống quần của tôi.
Tôi kinh ngạc cúi đầu nhìn cậu bé.
Sắc mặt nó trắng bệch nói: “Chị ơi, em xin lỗi, mẹ em, mẹ em muốn làm chuyện xấu…”
Thằng bé lo lắng đến sắp khóc, sau đó thật sự bật khóc, nói hôm qua mình nghe được gì đó, không hiểu rõ chuyện như thế nào, nhưng chắc chắn đó không phải chuyện tốt…
Tôi xốc lại tinh thần, xoa cái đầu trọc của nhóc, rồi đẩy nó ra ngoài cửa.
Tôi biết chuyện mẹ thằng bé muốn gắn camera trong nhà tôi.
“Em đi chơi đi, qua tiệm cơm của chị Giang Ngưng nói là chị Tiết mời em ăn cơm, lát nữa chị sẽ qua trả tiền.”
27
Chờ khi cậu nhóc đầu to rời đi, tôi chốt khóa cửa lại, sau đó xách rìu lên đi đến bên cạnh nhà vệ sinh, nhẹ nhàng hỏi: “Hàng xóm, cô không sao chứ? Sao cô đi lâu quá vậy?”
Bên trong truyền đến tiếng rơi đổ thứ gì đó.
Diêu Ngọc có hơi hoảng: “Không, không sao…”
Tôi bật cười thành tiếng.
Tố chất tâm lý của cô ta quá yếu kém, thậm chí đã quên mất mình mới vào có năm phút, chỉ cần suy luận một chút là sẽ nghi ngờ cô ta ngay.
Tôi cười hỏi: “Có cần tôi giúp gì không?”
Cô ta vội nói: “Không cần…”
Giây tiếp theo, tôi đã dùng rìu bổ khóa cửa.
Tiếng thét chói tai vang lên, Diêu Ngọc từ trên bồn cầu ngã xuống.
Tôi xách theo rìu bước vào, bắt lấy tay cô ta, khiến chiếc camera rơi ra.
Diêu Ngọc: “…”
Tôi giả vờ kinh ngạc: “Đây là gì vậy, hàng xóm?”
Cô ta ngốc lắm, tưởng đâu tôi không hiểu thật, thậm chí còn thở phào nhẹ nhõm!
“À cái này, cái này là camera làm đẹp trên điện thoại của tôi…”
Tôi cười với cô ta.
Cô ta cũng run rẩy nhếch môi.
Sau đó tôi tát cô ta một cái.
Diêu Ngọc: “!!!”
Tôi cười nói: “Làm sao thế?”
Diêu Ngọc hoảng loạn, bắt đầu cố hết sức giãy giụa: “Cứu mạng…”
Nhưng vô dụng thôi, cô ta phát hiện sức của tôi khỏe hơn nhiều so với cô ta tưởng tượng, trên mặt cô ta lộ ra vẻ hoảng sợ.
Trong lòng tôi tràn ngập lửa giận, vốn đang nghĩ cách lừa cô ta vào nhà, không ngờ cô ta lại tự mình chui đầu vào rọ.
“Không phải mày với thằng chồng mày hay nói phụ nữ sống một mình như Giang Ngưng với ông bà cụ lớn tuổi trên lầu mười hai dễ bắt nạt lắm sao?”
“Sống lâu trong xã hội hòa bình hữu nghị, hai đứa chúng mày thật sự nghĩ rằng không ai xấu xa như mình nữa à?”
Tôi nhét camera vào miệng cô ta, sau đó cho ả ăn mấy tát.
“Hàng xóm, cô có chóng mặt không?”
“Thường xuyên thức khuya là không tốt đâu, cô nhìn này, cô bị huyết hư rồi đúng không? Tôi còn chưa đánh đã tay mà.”
Ôi cô ta yếu xìu, mới đánh có mười mấy cái mắt đã trợn trắng lên cả rồi.
Tôi nghĩ một lúc, rồi cầm rìu lên ước chừng.
Cô ta sợ muốn điên lên, phun camera đầy máu ra, khóc lóc cầu xin tôi: “Đừng! Đừng! Tôi sai rồi! Là chồng tôi ép tôi làm!”
Tôi bổ một rìu xuống, tiếng thét chói tai của cô ta vang vọng trong không gian.
Tôi cười nói: “Cô yên tâm, tôi sẽ không giết người đâu, giết người là phạm pháp.”
Cô ta ngơ ngác nhìn tôi.
Tôi cười nói: “Ít nhất là không dùng rìu giết, tiếng chặt thịt quá lớn, sẽ làm phiền xóm làng.”
“Tao không có mất dạy như hai vợ chồng nhà mày đâu.”
Tâm lý của Diêu Ngọc sụp đổ, khóc lóc dập đầu với tôi: “Cầu xin cô, cô tha cho tôi đi! Sau này tôi sẽ không dám nữa! Thật đó, tôi sẽ không dám chọc cô nữa…”
“Tôi, tôi còn con nhỏ! Nếu tôi chết Ái Minh sẽ mồ côi mẹ! Cô tha cho tôi đi mà…”
Tôi nắm tóc cô ta kéo lên.
“Tôi đâu có nỡ giết cô.” Tôi dịu dàng nói: “Tôi đang muốn giúp cô mà.”