28
Chúng ta thân thiết như vậy, sao tôi giết Diêu Ngọc được chứ?
Cô ta chỉ yêu đương mù quáng, chỉ quá yêu chồng cô ta, chỉ muốn kiếm chút tiền cùng thằng chồng rác rưởi của cô ta sống qua ngày thôi mà.
Cô ta đâu có muốn sao trên trời đâu.
Còn tôi thì muốn thành toàn cho bọn họ.
“Có muốn theo dõi chồng cô không?”
“Giống như chồng cô theo dõi cô vậy, mỗi một phút một giây đều nhìn chằm chằm hắn ta?”
29
Từ ngày đó về sau, ban ngày Diêu Ngọc sẽ không ở nhà.
Cô ta điên rồi.
Tôi cài cho cô ta tài khoản Wechat đồng bộ định vị, tin nhắn,… với điện thoại của Trương Minh.
Cô ta cố ép mình đừng xem.
Bởi vì cô ta phát hiện Trương Minh có hai tài khoản.
Lúc làm việc với đồng nghiệp nữ, khách hàng nữ, thậm chí là cô gái quen biết ven đường anh ta cũng điên cuồng gạ gẫm.
Thậm chí hẹn đi khách sạn là chuyện bình thường.
Mười lần tăng ca có chín lần đều là lừa cô ta.
Nói thật tôi cũng thấy sợ, tinh lực của Trương Minh đúng là quá tốt.
Nhưng như vậy không phải muốn mạng của Diêu Ngọc luôn hay sao?
Trương Minh chính là mạng của cô ta.
Cái não chỉ cần dùng nhíp là kẹp ra được của cô ta chỉ chứa mỗi Trương Minh, ngay cả đứa con cô ta mang thai chín tháng mười ngày còn không nhớ được.
Cô ta còn không thèm quan tâm tại sao tôi lại “tốt bụng” như vậy.
Ban ngày Diêu Ngọc không tài nào ngủ được, ngày nào cũng đến chỗ làm của Trương Minh đợi hắn ta.
30
Có hôm tôi mở cửa ra, phát hiện cậu nhóc đang đứng ở ngoài, lưng đeo cặp, dáng vẻ ngơ ngác.
Nhìn dáng vẻ này chắc là mẹ nó lại không có ở nhà.
Tôi gọi cậu nhóc một tiếng: “Nhóc con.”
Cậu nhóc quay đầu lại.
Tôi hỏi: “Đói chưa? Có muốn đi với chị qua tiệm cơm của chị Giang không?”
Cậu nhóc hơi do dự, nhìn cửa nhà, rồi lại nhìn tôi.
Sau đó bụng nó kêu như tiếng sét đánh.
Sau khi trải qua một hồi đấu tranh tư tưởng, cuối cùng cậu nhóc vẫn cúi cái đầu to trụi lủi xuống.
“Em, em không đói bụng.”
Vừa nói, bụng lại vừa kêu.
Tôi cười bảo: “Đi thôi, mẹ em không về nữa đâu.”
Tôi có định vị điện thoại của bố mẹ cậu nhóc.
Diêu Ngọc đã ngồi trước công ty Trương Minh nửa ngày, một trăm phần trăm sẽ làm ầm ĩ lên cho xem.
Cậu nhóc nói nhỏ: “Chị ơi, chị đừng đụng vào em, mẹ em không phải người tốt… Ai cho em ăn cơm, là bà ấy sẽ mắng chửi người đó.”
Tôi nói: “Chị cũng đâu phải người tốt đâu.”
Cậu nhóc: “Hả?”
“Thật ra, chị muốn đem em đi bán.”
Tư duy của cậu nhóc này thật kỳ lạ, vậy mà lại bị tôi chọc cười.
31
Tôi gọi một tô mì nước cho đứa trẻ.
Giang Ngưng vốn là chủ quán cơm Âu, nhưng khách gọi món gì là chị ấy nấu món đó, thực đơn như để trưng cho vui.
Lúc tôi tự tay chọn bánh mì mới ra lò, chị ấy nói với tôi: “Em gan dạ thật.”
Ý chị ấy là tôi dám ăn chung một bàn với cậu nhóc.
Tôi nói: “Chà, dạo này nhà họ không có thời gian quan tâm con cái đâu.”
Giang Ngưng hỏi tôi có ý gì.
Tôi cười nói: “Chị không biết à, Trương Minh ngoại tình, dạo này Diêu Ngọc ngày nào cũng theo dõi hắn ta.”
Giang Ngưng mở to mắt kinh ngạc: “Thật vậy ư? Thật vậy ư? Thật vậy ư?”
Tôi nói chắc chắn luôn, tối nào tôi cũng nghe họ cãi nhau, sao mà sai được.
Giang Ngưng kích động đến mức không muốn nấu mì nữa.
32
Tối nay tôi ăn bánh mì chấm sữa, không có phần của cậu nhóc, cho nó thèm chơi.
Phần mì của trẻ con vẫn chưa tới, cậu nhóc nhìn chằm chằm vào tôi.
Tôi nói nhỏ: “Nhóc này, ở trường em cũng nhìn bạn học ăn vậy hả?”
Mặt cậu nhóc lập tức đỏ bừng.
Tôi chậm rãi ăn bánh mì, nói: “Em làm vậy, mọi người sẽ có hai cách phản ứng. Một là cho em một miếng, hai là đánh em. Em gặp loại người nào nhiều hơn?”
Cậu nhóc nghĩ một hồi, trên mặt toàn là vẻ uể oải: “Đánh em.”
Nó hỏi tôi khi nó nhìn người ta ăn thì có vẻ mặt như nào.
Tôi nói nó hỏi đúng người rồi, tôi vừa mới chụp lén một tấm.
Cậu nhóc cầm lấy xem… sau đó thành thật nói với tôi: “Em nhìn cũng muốn đánh.”
Tôi cười ha ha: “Đừng vậy chứ, em không được làm trẻ hư đi bắt nạt người khác đâu đấy.”
Cậu nhóc chỗ hiểu chỗ không nhìn ảnh chụp.
Tôi không nói thêm gì nữa, chỉ hy vọng thằng bé hiểu, làm người không thể chỉ biết dựa vào sự thương hại của người khác mà sống, dù đấy chỉ là một đứa trẻ con.
Giang Ngưng bưng mì đến, sau đó chạy qua một bên điên cuồng bấm điện thoại.
33
Chị ấy có một nhóm chat tên là “1002 nạn nhân”, ngoài tòa của chúng tôi ra thì còn nhiều tòa khác.
Giang Ngưng: “Nghe nói gì chưa?! Ngưu Lang ngoại tình!”
Chủ nhà số 1: “Ôi trời? Bảo Thoa còn ổn chứ?”
Chủ nhà số 2: “Thảo nào tối mấy hôm nay bọn họ đánh nhau như Godzilla xâm chiếm Trái Đất vậy.”
Chủ nhà số 3: “Ừ ha, hôm qua tôi thấy Bảo Thoa đi khập khiễng, không biết có phải bị bạo lực gia đình không nữa?”
Chủ nhà số 4: “Chắc chắn là bạo lực gia đình, tôi gặp nhiều lần lắm rồi.”
Chủ nhà số 3: “Có cần báo cảnh sát không?”
Chủ nhà số 1: “Anh điên à? Lúc trước báo cảnh sát xong bị gì anh quên rồi hả?”
Chủ nhà số 2: “Để tôi nhắc cho anh nhớ nha. Lúc trước Bảo Thoa với Ngưu Lang đánh nhau, chủ nhà tốt bụng anh đây đã dùng tên thật báo cảnh sát, kết quả bị Bảo Thoa tạt bún ốc lên cửa. Nói anh xen vào chuyện nhà người ta, châm ngòi ly gián tình cảm của vợ chồng bọn họ.”
Chủ nhà số 1: “Còn nói chủ nhà tốt bụng xúc phạm danh dự Ngưu Lang, bắt bồi thường nữa chứ.”
Chủ nhà số 3: “Thôi, thôi, đừng nhắc chuyện cũ nữa.”
Lúc này đột nhiên lòi ra một người mới xuất hiện trong nhóm.
Chủ nhà số 4: “Em họ tôi làm việc ở công ty bất động sản XX nói hôm nay có một người phụ nữ đến công ty làm loạn, ném vỡ nhiều đồ đạc.”
Nói xong, người này gửi một tấm ảnh.
Cả nhóm: “Bảo Thoa!!!”
Giang Ngưng: “Ù uây! cái ngọc Tì Hưu bị Bảo Thoa làm vỡ này có giá trị chắc chắn rất cao.”
Tôi phóng to hình ảnh lên xem.
Ừm đúng vậy, giá trị tầm mấy trăm nghìn tệ.
34
Cả ngày hôm nay, cặp vợ chồng nhà đối diện vẫn chưa về nhà.
Theo họ hàng của một người trong nhóm “1002 nạn nhân” nói, hai vợ chồng nhà bọn họ đã bị đưa đến đồn cảnh sát.
Suốt cả ngày cậu nhóc vẫn không hề hỏi bố mẹ đi đâu.
Chủ nhà số 3 tốt bụng, cũng chính là người lúc trước bị mẹ nó kiện cáo nói có thể cho nó ở nhờ một đêm, cậu nhóc rất vui vẻ.
Đúng lúc tai nghe chống ồn tôi mới mua được giao đến, tôi chạy vội lên lầu tặng cho hai ông bà già ở tầng mười hai.
35
Cái tai nghe kia đến rất đúng lúc.
Vào ban đêm, nhà đối diện vẫn luôn phát ra những tiếng ồn ào khó chịu.
Bởi vì Trương Minh bị mất việc.
Còn tôi thì cần cù chăm chỉ phát sóng trực tiếp.
Đêm nay, âm thanh từ nhà đối diện vô cùng thê lương.
Người phụ nữ hoàn toàn mất kiểm soát, gào thét khóc lóc, khiến cho ma quỷ cũng phải lùi bước.
Không hiểu vì sao mà lượng người xem livestream của tôi lại tăng đột biến…
Đám người đoán mò hồi lúc đầu, đã dần nhận ra sự thật — đó là hàng xóm gây ồn ào cho dân cư.
Nhưng sau đó, mọi chuyện không còn đơn giản như vậy.
ID Ếch nhảy nhót: “Điên rồi! Đây là cái gì vậy?! Khu nhà mấy người bị ma ám hả?!”
ID Ăn ba rìu của thuyền ta đi: “Nếu làm phiền xóm làng như vậy, xin streamer hãy để lại địa chỉ, tại hạ đi chém chết bọn chúng.”
Nhưng khi số lượng người xem phát sóng trực tiếp ngày càng tăng, dần dần có người nhận ra hai người họ.
“Vãi! Đây là khu nhà XX dưới công ty của chúng tôi mà! Hôm nay mới xảy ra chuyện, có người bị sa thải!”
“Ôi mẹ ơi, tôi xem phát sóng trực tiếp lâu như vậy giờ mới biết thì ra là hai người họ.”
Theo như thảo luận ngày càng sôi nổi, cái tên “Trương Minh” bắt đầu xuất hiện trong khu bình luận.
Cho nên chuyện này không thể trách tôi, tôi chỉ phát sóng trực tiếp trong nhà mình, là họ tự bị lộ tẩy.
“Vậy là một người đàn ông hằng ngày bạo hành vợ, còn ngày nào cũng cãi nhau ầm ĩ. Người phụ nữ tưởng hai người họ thực sự yêu thương nhau, cho đến khi phát hiện người đàn ông ngoại tình, cô ta làm ầm lên khiến cho người đàn ông mất việc, hai người về nhà tiếp tục đánh nhau à?”
Ngay lúc này, tiếng “ưm a” lại vang lên từ nhà đối diện.
Khu bình luận nhốn nháo.
Thật sự nhốn nháo.
“A a a, họ làm gì trong nhà tự hiểu ha!”
“Tôi biết sẽ rất kích thích, nhưng không ngờ sẽ kích thích đến vậy!”
“Khu nhà các bạn toàn là Phật sống à?!”
36
Mấy ngày sau đó, hai vợ chồng Diêu Ngọc và Trương Minh ngày nào cũng đến đồn cảnh sát.
Có vẻ như bọn họ không có ý định bồi thường tiền.
Tuy ngày thường nhìn Trương Minh ăn mặc xuề xòa, nhưng thực ra hắn ta cũng có kha khá tiền tiết kiệm, cả tiền sạch lẫn tiền bẩn, ngoài ra còn đang gánh khoản vay mua nhà và xe.
Tối hôm trước, Trương Minh đánh Diêu Ngọc đến sống dở chết dở, nhưng sáng hôm sau ả vẫn ngoan ngoãn đi theo hắn ta đến đồn cảnh sát.
Tuy nhiên thằng nhóc con của bọn họ lại rất thú vị.
Cậu nhóc đó không hề lo sợ, thậm chí còn dám lấy trộm tiền trong nhà đến quán của Giang Ngưng ăn cơm.
Tôi hỏi nó trong nhà ở đâu ra nhiều tiền mặt vậy?
Thằng nhóc nói là tiền lì xì của ông bà cho, mẹ nó từ hồi tết đến giờ cứ nằm suốt, chưa kịp cất.
Những đứa trẻ như nó, đúng là loài vật sống như cỏ dại.
Chỉ mấy ngày ăn no ngủ kỹ, tinh thần đã tốt hơn hẳn.