Tác giả: Đường Sơ Dữ
Tôi và Thẩm Thư Ngôn ở bên nhau một năm, nhưng vào ngày ánh trăng sáng của anh ấy quay về, anh ấy lại tự tay tống tôi vào tù.
Sau khi tôi ra tù, bố mẹ Thẩm bảo anh ấy tới đón tôi.
Câu đầu tiên anh ấy nói là: “Cô vẫn mặt dày sống tiếp à.”
Tôi không còn sức tranh cãi, cũng chẳng muốn giải thích. Anh ấy nắm lấy cằm tôi rồi nói, đời này tôi đừng hòng sống tốt. Tôi nhắm mắt, một giọt lệ lăn dài trên má.
Đúng vậy, tôi hại ánh trăng sáng của anh ấy bị tai nạn.
Quãng đời còn lại, tôi muốn trốn cũng không được.
Dù sao tôi đã ở nhà anh ấy từ nhỏ, được che chở 15 năm, cũng yêu anh cả 15 năm.
Sau đó, tôi bị giày vò vô cùng thảm thiết.
Quỳ xuống cầu xin anh ấy tha thứ cho tôi.
Anh ấy vẫn lạnh lùng: “Giản Song, tôi nói rồi, tôi muốn cô sống không bằng chết.”