Ánh Sáng Ban Mai Ló Dạng Từ Tháp Trắng

Chương 3


9.

Thanh Thanh ngày hôm sau liền rời đi.

Tôi hỏi Tri Tri đã nói gì với con bé, Tri Tri cười cười, nói đây là bí mật.

Thời gian trôi qua rất nhanh, đảo mắt đã đến cuối năm.

Tôi mang theo hai đứa nhỏ đi mua sắm đồ tết, cuối kỳ Trình Trình thi rất khá, nên rất tự tin bảo tôi mua cái này mua cái kia.

Đêm ba mươi, hai chị em dán câu đối xuân ở cửa, vì vấn đề phân câu đối trên dưới như thế nào mà cãi nhau túi bụi.

Buổi tối đi đốt pháo hoa, Tri Tri thậm chí còn hưng phấn hơn Trình Trình, lão Vương thấy hai đứa nhỏ cao hứng, vung tay lên trực tiếp kéo ra một thùng.

Tôi cho mỗi đứa một bao lì xì lớn, Trình Trình vui vẻ ầm ĩ đến nửa đêm, Tri Tri cũng cười đến mặt mày cong cong.

Cuối cùng náo loạn xong, tôi nhận được điện thoại của Thanh Thanh:

“Mẹ, con đã nhận được bao lì xì rồi, năm mới vui vẻ.”

Tôi cười: “Chúc mừng năm mới, con còn chưa ngủ sao? Trước kia đón giao thừa chỉ có con là luôn thức không nổi.”

Đầu bên kia im lặng một lúc, sau đó con bé đổi chủ đề và nói rằng nó sẽ đến chúc tết chúng tôi trong vài ngày tới.

Kể từ lần cuối hai đứa nhỏ nói chuyện, Thanh Thanh thường thường sẽ gọi điện thoại cho tôi tán gẫu việc nhà.

Nhưng lần này tôi cảm thấy có gì đó không ổn.

“Tri Tri, ở Khương gia hàng năm đón năm mới ra sao vậy?”

Nghe xong câu hỏi của tôi, Tri Tri nghĩ nghĩ nói:

“Khương gia không có thói quen đón giao thừa, chú Khương muốn tham gia họp thường niên, đều là bạn làm ăn, mỗi lần đều uống nhiều.”

“Dì Khương chưa bao giờ thức đêm, mười giờ đã ngủ rồi.”

Tôi: “Vậy Khương gia năm mới thường làm gì?”

Tri Tri sửng sốt một chút.

“…… Phát tiền mừng tuổi?”

“Khương gia không mấy để ý đến những ngày lễ này, ngoại trừ không đón giao thừa, cũng không dán câu đối xuân, quản gia sẽ lo bữa tối đêm giao thừa, cơm tất niên đặt ở nhà hàng cao cấp hoặc là để cho đầu bếp riêng làm.”

“Qua ba mươi, lại tham dự một cuộc tụ họp gia tộc. ”

“Sau đó năm mới sẽ qua.”

Tri Tri nói.

Trách không được Thanh Thanh kỳ quái như vậy, chắc là không thích ứng kịp.

Tôi thở dài:

“Thanh Thanh nói vài ngày nữa sẽ đến chúc tết chúng ta.”

Tri Tri gật đầu, chần chừ một chút:

“Mẹ, đến lúc đó con cũng muốn trở về một chuyến.”

Tôi nở nụ cười:

“Nên như vậy, để ta bảo lão Vương mua cho con chút mật ong dại mang theo, nhà cậu hai con đặc biệt sản xuất, thuần thiên nhiên không ô nhiễm.”

10.

Lúc Thanh Thanh tới mang theo bao lớn bao nhỏ.

Nhưng con bé không khó chịu như lần trước, không chỉ chào Tri Tri, mà thậm chí quà cũng có phần của con bé.

Những thay đổi của Thanh Thanh khiến tôi ngạc nhiên và rất vui.

Tôi không hy vọng có người bởi vì chuyện này mà biến thành kẻ thù, đó là ý định ban đầu của tôi.

Thanh Thanh đã sống ở đây nhiều năm, như cá gặp nước, cơm mới ăn xong liền lay người đánh bài.

Rất nhiều đứa trẻ tới chơi, Tri Tri ngay từ đầu có chút câu nệ, nhưng Thanh Thanh vung tay lên, hào khí nói thắng là của con bé, thua là của mình.

Kết quả Tri Tri bài vận không tốt, kỹ năng dở tệ, Thanh Thanh gần như bị giấy dán không thấy.

“Đại tỷ, xin chị nhìn rõ đi, tôi là người chịu trận thay chị đó!”

Cả ngày, trong sân đều là tiếng Thanh Thanh gào thét, lời xin lỗi của Tri Tri cùng tiếng cười nhạo không chút lưu tình của Trình Trình.

Buổi tối, ba người ngươi tới ta đi, tranh đoạt miếng thịt kho tàu cuối cùng thuộc về ai.

“Vẫn là cơm mẹ làm ăn ngon.”

Thanh Thanh không hề có hình tượng ngồi phịch trên sô pha, cùng Tri Tri một đầu một đuôi, Trình Trình đáng thương chỉ có thể ngồi một chiếc ghế đẩu.

“Hai người rốt cuộc khi nào thì đi? ”

Trình Trình rưng rưng lên án:

“Cuộc sống này không qua nổi nữa rồi.”

Thanh Thanh liếc xéo nó một cái:

“Tụi chị đương nhiên sẽ đi, hơn nữa cũng mang theo em đi.”

Chúng tôi đồng thời sửng sốt.

“Con muốn mang theo Trình Trình?”

Thanh Thanh cười như tiểu hồ ly:

“Hay là em muốn ở lại chúc tết với ba mẹ?”

Trình Trình lập tức ôm lấy đùi hai chị gái:

“Em trai thề sống chết đi theo.”

Thấy Tri Tri vẫn không hiểu gì, Thanh Thanh tri kỷ giải thích:

“Các cô các dì trong nhà chúng ta đặc biệt nhiều, một năm không gặp một lần, gặp một lần sẽ lôi kéo cậu nói xong một năm.”

Tri Tri trợn tròn mắt, Trình Trình cảm thấy bất lực.

Tôi bất đắc dĩ cười cười:

“Muốn đi thì đi đi.”

Xoay người lau đi nước mắt trong đáy mắt.

Nhà chúng ta, thật tốt.

11.

Qua năm mới, ngay sau đó chính là thi vào trung học phổ thông.

Thanh Thanh âm thầm tìm tôi, nói:

“Thành tích của cậu ấy tốt như vậy, hoàn toàn có thể học trường trung học tốt nhất thành phố, tuy rằng các trường trọng điểm ở huyện cũng không tệ, nhưng vẫn không thể so sánh được với các trường trên thành phố.”

Thanh Thanh: “Nếu mẹ đồng ý, con sẽ đi nói với bọn họ, bọn họ nhất định sẽ đồng ý.”

Tôi: “Vậy Tri Tri thì sao?”

Thanh Thanh do dự:

“Con chưa có hỏi qua.”

Tôi nhẹ nhàng vuốt tóc con bé:

“Vậy con nghĩ sao?”

“Con nói rồi mà, con cảm thấy cậu ấy rất thông minh, cần được bồi dưỡng tốt…”

“Ý mẹ là, nếu như Khương gia nguyện ý cung cấp cho Tri Tri đi học, thậm chí về sau sẽ để con bé ở lại Khương gia, con nghĩ như thế nào?”

Thanh Thanh ngơ ngẩn, một hồi lâu mới mở miệng:

“Mẹ, con biết ý của mẹ.”

“Thật lòng mà nói, ngay từ đầu con rất ghét cậu ấy, ở Khương gia có một phòng riêng, bên trong đều là giấy khen và cúp.”

Thanh Thanh thở dài:

“Cậu ấy rất ưu tú, biết rất nhiều thứ, con sẽ nhịn không được nghĩ, người tràn đầy vinh quang này vốn nên là con, mỗi lần có người nhắc tới cậu ấy, con đều cảm thấy là đang đem con cùng cậu ấy ra so sánh.”

“”Sự so sánh này khiến con càng ghét cậu ấy hơn.”

“Nhưng tối hôm đó cậu ấy tìm con, nói với con…”

“Cậu cũng không kém hơn tôi bao nhiêu. Tôi chỉ tới vài tháng là có thể cảm nhận được điểm này, cậu thì sao? Thật sự cảm thấy trước kia bản thân sống không hạnh phúc sao?”

Thanh Thanh ôm lấy tôi, nước mắt chảy dài xuống cổ tôi.

“Từ nhỏ mẹ đã dạy con và em trai những nguyên tắc sống và làm việc, ăn mặc chưa từng thiếu thốn, con còn là đứa trẻ đầu tiên trong lớp có máy tính.”

“Khi còn bé con thích vẽ tranh, mẹ đăng ký lớp mỹ thuật cho con, con nhớ cái đó đặc biệt đắt, ba luôn đưa con đi học trước mới về ăn cơm.”

“Chỉ là con chưa tới mấy ngày đã lười biếng không muốn đi.”

“Sinh nhật, ngày lễ tết, mọi người sẽ dẫn con ra ngoài chơi, ba nói chỉ có ra ngoài ngắm nhìn thế giới, tương lai mới có thể thành một người vĩ đại.”

Con bé càng nói càng nghẹn ngào.

“Con chưa từng ở biệt thự, chưa từng ăn bữa tiệc lớn xa hoa, chưa từng được ở trung tâm thương mại được xem là VIP để phục vụ.”

“Nhưng con cũng chỉ chưa từng ở biệt thự, chưa từng ăn tiệc lớn, không có đầy hàng hiệu. Con vẫn luôn lớn lên trong tình yêu.”

“Mẹ, cám ơn hai người.”

Con bé ôm tôi khóc không thành tiếng.

Tôi cũng rơi nước mắt, cảm thấy tự hào về các con gái của tôi.

12.

“Đến thành phố học trung học?”

Tri Tri rất kinh ngạc, vội vàng từ chối.

“Mẹ, không cần đâu, con cảm thấy trường trọng điểm ở huyện…”

“Tri Tri, con nói cho mẹ biết, con có muốn đi hay không? ”

Tôi dịu dàng nhìn con bé.

” Đừng sợ, cứ nói cho mẹ biết suy nghĩ thật sự của con.”

Con bé chần chừ thật lâu, mới nhẹ nhàng gật đầu.

“Vậy thì đi đi, đến lúc đó mẹ sẽ thuê cho con một căn phòng bên ngoài trường, con muốn ở đâu cũng được, chúng ta đi thăm con cũng tiện.”

Tri Tri xua tay:

“Không cần đâu mẹ, con ở kí túc xá là được rồi, cuối tuần con sẽ về.”

Tôi giả vờ tức giận:

“Con không muốn đi thăm ba mẹ con sao?”

Tri Tri ngẩn ngơ: “Hả?”

Tôi chỉ lên trán con bé:

“Ba mẹ còn lại của con, con học ở thành phố, có thể về thăm bọn họ.”

“Lúc không muốn đi cũng có thể không đi, trở về coi như xong, lộ trình dài như vậy, thời gian nghỉ ngơi trung học vốn đã ít, mẹ và ba con sẽ đi thăm con.”

Tri Tri nghẹn nửa ngày, mới nghẹn ra một câu:

“Nhưng thuê phòng ở đó rất đắt.”

Tôi bật cười:

“Mẹ thuê chứ không phải mua, có phải con có hiểu lầm gì về chúng ta không?”

“Ba con lớn nhỏ gì cũng là một đầu bếp bậc thầy, mẹ làm bếp cũng có chút danh tiếng, cũng không phải ăn bữa trước không có bữa sau.”

“Chờ Trình Trình lên trung học, chỉ cần thằng bé có thể thi đậu, đãi ngộ cũng sẽ giống như con.”

Tôi sờ sờ đầu con bé:

“Thật ra chuyện này cho dù Thanh Thanh không nói, ta cũng đã sớm nghĩ kỹ.”

“Mẹ không hy vọng gia đình sẽ trói buộc hai đứa, tương lai hai đứa trở nên nổi bật, ba mẹ mới thật sự vui mừng.”

Thi cấp ba kết thúc, thành tích của Tri Tri rất xuất sắc, Thanh Thanh thi cũng tốt, tuy rằng không thể lọt vào trường trọng điểm, nhưng có nhân mạch của Khương gia, cũng học trường học rất tốt.

Phòng trọ ở cách khu trường học không xa, không chỉ có Tri Tri, Thanh Thanh có đôi khi cũng đến đó ở.

Ba năm trung học, tôi duy trì tần suất một tháng đi thăm hai đứa nhỏ một lần.

Tôi còn nhớ có lần Lão Vương ở nhà, tôi đi cùng anh ấy, hai cô bé nhất quyết đòi nấu ăn cho chúng tôi, nói rằng gần đây kỹ năng nấu nướng của bản thân đã tiến bộ.

Kết quả, tôi cầm đũa nhìn món cà tím cháy xém cùng những con tôm có màu sắc lạ lùng trên bàn mà không thể bỏ tay xuống.

Lão Vương càng tuyệt hơn, đặt đồng hồ báo thức giả vờ nghe điện thoại, lòng bàn chân như bôi dầu trơn chạy bay biến.

Tri Tri cùng Thanh Thanh ngược lại tự tin quăng nồi cho nhau, một người nói được chân truyền của tôi cũng không biết dùng, một người nói đầu óc học sinh giỏi ngoại trừ làm bài cái gì cũng không biết.

Một bữa ăn tương đối náo nhiệt.

Nghỉ đông và nghỉ hè hai đứa nhỏ cũng từng thay đổi, hàng năm đều có thể lĩnh hai phần tiền lì xì, qua hai ngày sinh nhật.

Nhân tiện nói một câu, bởi vì sinh nhật của hai đứa nhỏ là cùng một ngày.

Sau khi bàn bạc, chúng tôi quyết định một ngày trước sinh nhật ở Khương gia, một ngày sau ở nhà tôi, ngày sinh nhật là thuộc về hai đứa nhỏ, chúng muốn làm gì thì làm.

Năm đó trận trời xui đất khiến nhân sinh trao đổi, không có kết quả xấu, ngược lại nở ra những bông hoa đẹp nhất.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.