Ánh Sáng Ban Mai Ló Dạng Từ Tháp Trắng

Chương 4


13.

Đại hội tuyên thệ 100 ngày trước khi thi đại học, trường học mời phụ huynh tham gia.

Tôi đại diện cho phụ huynh Tri Tri tham gia, nhìn đại biểu học sinh lớp 12 trên sân khấu, trong lòng tràn đầy kiêu ngạo.

“Thật lợi hại, đứng đầu cuộc thi Olympic sinh vật, còn được đề cử nữa.”

Thanh Thanh không biết từ đâu xuất hiện.

Tôi rất kinh ngạc:

“Sao con lại tới đây?”

“Chúng con bên này xong rồi, dù sao cũng nhàm chán, nên con đến xem một chút thôi.”

Tôi: “Con nói con bé Tri Tri được đề cử, vậy có phải không cần thi đại học nữa không?”

“Theo lý mà nói là không cần, nhưng mà cậu ấy vẫn đăng kí thi.”

Thanh Thanh có chút đắc ý cười:

“Mẹ chắc chắng đang muốn biết vì sao đúng không?”

Tri Tri vẫn luôn phụ đạo bài tập cho Thanh Thanh, trong vài tháng gần đây, con bé không phải lo lắng về việc học của mình và có kế hoạch dự định giúp Thanh Thanh đánh cược một lần.

Đăng ký thi tốt nghiệp trung học, cũng là vì muốn cùng Thanh Thanh ở một chỗ.

Hai đứa nhỏ không có quan hệ huyết thống, nhưng đã sớm biến thành chị em.

Tri Tri xuống dưới nhìn thấy con bé, không chút lưu tình xách con bé đi làm bài thi.

Người vừa rồi còn dương dương đắc ý, nháy mắt trở nên cay đắng và phẫn uất.

“Con thật sự rất tuyệt vời!”

Là Khương phu nhân, bà đi lễ tuyên hệ cho Thanh Thanh.

Vài năm không gặp, thời gian không lưu lại chút dấu vết nào trên mặt Khương phu nhân, vẫn tao nhã thong dong như vậy.

“Chợt nghe lời này có vẻ hơi kì.”

Khương phu nhân nở nụ cười:

“Là thật lòng.”
“Tôi đã thấy quá nhiều người vì lợi ích mà đầu rơi máu chảy, thân nhân phản bội, con cái thành thù ở trong giới của tôi đếm không xuể.”

“Hai đứa nhỏ có thể làm được như hôm nay thật không dễ dàng, cô dạy Thanh Thanh rất khá.”

Khương phu nhân cảm thán:

“Có một điều có thể cô không biết, Thanh Thanh vẫn luôn không đổi họ, con bé chưa từng quên ân dưỡng dục của các người đối với con bé.”

Tôi cũng cười:

“Trùng hợp, Tri Tri cũng không có.”

“Phu nhân cũng rất lợi hại, Tri Tri cũng được bà dạy rất khá.”

Hai bà mẹ nhìn nhau mỉm cười.

Cho tới nay, Vương Thanh Thanh, Khương Nhã Tri, hai đứa nhỏ vẫn luôn là chính mình.

Thân thế là giả, nhưng trưởng thành là thật, chỉ cần trả giá thật lòng, mặc kệ có thân phận thiên kim hay không, lòng tốt và tình yêu thương đều sẽ vẫn tồn tại.

14.

Sau kỳ thi tuyển sinh đại học căng thẳng, tôi, Trình Trình, lão Vương, còn có vợ chồng Khương gia đều tới đón hai đứa nhỏ.

Khương gia làm chủ, náo nhiệt ăn một bữa.

Trong phòng chỉ có một người không vui.

Nghỉ hè vừa qua Trình Trình chính là học sinh lớp 9, tiểu tử thúi này thành tích không cao không kém treo ở nơi đó, muốn vào trường trọng điểm vô cùng khó khăn.

“Ba, mẹ, hai người chỉ cần mong con gái hai người thành phượng thôi được không, có thể đem con làm cái rắm phóng ra được không?”

Tôi còn chưa mở miệng, hai chị gái liền nháy mắt quay đầu lại:

“Nghỉ hè em không được đi đâu cả, lớp học bổ túc đã liên lạc xong, tụi chị rảnh cũng sẽ giám sát em.”

Trình Trình vẻ mặt cầu xin, ở trong mắt nó, hai chị gái luôn cưng chiều nó có lẽ đã biến thành hai ác thần.

Khương phu nhân rất đồng tình, nói không vào được trọng điểm thành phố cũng có thể an bài trường học cho thằng bé.

“Không được, em đừng có ảo tưởng.”

Hai cô bé đồng thanh nói. Trình Trình rơi lệ:

“Còn có thiên lý sao!”

Hai đứa nhỏ nộp đơn vào đại học ở cùng một thành phố.

Lúc Trình Trình thi vào trung học phổ thông hai đứa nhỏ còn cố ý trở về cổ vũ.

Điểm có, cao hơn điểm yêu cầu của trường trọng điểm của thành phố một điểm.

Trình Trình cao hứng giống như Phạm Tiến* trúng cử, cầm thư thông báo giống như cầm thánh chỉ.

*Phạm Tiến là một nhân vật hư cấu trong tiểu thuyết châm biếm cổ điển Trung Quốc ” Học giả”

Ông là một ông già nghèo ở Quảng Đông thời nhà Minh, ham muốn đạt được danh vọng trong các kỳ thi triều đình, ông bắt đầu tham gia các kỳ thi ở tuổi 20, và phải đến năm 54 tuổi, ông mới được Chu Cẩm sủng ái. Sứ giả học thuật Quảng Đông, vừa thi đậu và muốn tiến tới khoa thi hoàng gia, tuy nhiên, ông lại không được người thân hiểu. Bố vợ không những không muốn ra tay giúp đỡ mà còn khinh thường và làm nhục Phạm Tiến, cuối cùng Phạm Tiến đã bí mật tham gia kỳ thi vì sự khuyến khích của Chu Cẩm.

Để chúc mừng, tôi và lão Vương dự định mang theo ba đứa nhỏ ra ngoài du lịch, kết quả sau khi Khương gia nghe nói vậy, liền trực tiếp mang theo ba đứa nhỏ ra nước ngoài một chuyến.

Tốt lắm, tôi chua hết rồi.

Năm thứ hai đại học, Thanh Thanh có bạn trai, cả người hóa thân thành bà mối lập chí muốn cho Tri Tri cũng thoát kiếp độc thân.

“Mẹ, mẹ thấy người này thế nào? Chúng ta buộc cỏ đi.”

Tôi còn chưa nhìn rõ, con bé đã rút lại.

“Không được không được, nghe nói người này có nhiều bạn gái cũ.”

“Người này thì sao? Hội trưởng của tụi con, cũng là một học sinh giỏi.”

“Chậc, cũng không được, làm máy tính về sau dễ bị hói đầu…”

Tôi cũng tức cười, trêu chọc nói:

“Sao mà so với chính con tìm đối tượng yêu cầu còn cao hơn vậy?”

“Đương nhiên rồi. ”

Con bé buột miệng nói.

“Hắn như vậy không xứng với Tri Tri.”

Trình Trình cấp ba xảy ra tai nạn xe cộ, không nghiêm trọng, chỉ là thằng bé bị thương ở tay phải và phải hoãn kỳ thi tuyển sinh đại học.

Hai chị gái đêm đó không hẹn mà cùng bay trở về, sắc mặt so với đương sự Trình Trình này còn ngưng trọng hơn, kết quả Trình Trình còn phải an ủi ngược lại hai cô bé.

“…Đừng lo lắng, không phải đây chỉ là một năm học lại sao? Sẽ thật tuyệt nếu để huyền thoại tiếp tục ở trường thêm một năm nữa phải không?”

Cuối cùng có lẽ là tăng thêm một năm, Trình Trình thi vô cùng tốt, nếu đặt ở chỗ chúng tôi thì chính là trạng nguyên huyện.

Lúc đó hai chị gái đều đã có công việc, mỗi người cho thằng bé một bao lì xì lớn, hơn nữa tôi và lão Vương, vợ chồng Khương gia cũng đều cho khiến tiểu tử này miệng đều cười lệch.

Hai chị gái phụ trách đưa nó đi học, tôi và lão Vương đưa bọn trẻ đến nhà ga.

Ba đứa trẻ một mình ôm chầm lấy chúng tôi.

“Ba, mẹ, hai người nhất định phải chú ý thân thể, đúng hạn kiểm tra sức khỏe, máy mát xa mua cho hai người phải thường xuyên dùng, tụi con đi rồi, khi nào rảnh sẽ trở về thăm hai người.”

Bóng lưng ba đứa nhỏ biến mất ở cuối ánh mặt trời.

Có lẽ là ánh mặt trời quá mức rực rỡ, bất tri bất giác nước mắt đã tràn đầy hốc mắt.

Lão Vương kéo tay tôi, người đàn ông luôn có thẩm mỹ nổ tung, trái tim rộng mở hơn trời này, hết sức dịu dàng ôm tôi vào trong ngực:

“Bọn nhỏ đi rồi, còn có anh đây.”

“Không còn ai có thể tranh giành người vợ yêu dấu của anh với anh nữa.”

Anh cười híp mắt nói:

“Đi, về nhà, anh vừa học được món đầu sư tử om, hôm nay làm cho em ăn thử.”

Tôi cười ra nước mắt, nắm chặt tay anh:

“Được, về nhà thôi.”

15.

– Góc nhìn của Tri Tri –

Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng điều này sẽ xảy ra với tôi.

Tôi không phải con gái ruột của ba mẹ.

Trong thời gian chờ xét nghiệm quan hệ cha con, tôi vô cùng hoảng loạn.

Nông thôn, điều tôi có thể liên tưởng đến chính là mặt trời chói chang, việc đồng áng, dân làng tính toán chi li và ba mẹ không biết chữ viết.

Tôi muốn ở lại, nếu thật sự để cho tôi sống trong hoàn cảnh như vậy, tôi thà rằng vứt bỏ tự tôn.

Mẹ ruột xuất hiện, bà muốn đưa tôi đi.

Tôi khóc rất thương tâm, Khương phu nhân cũng nguyện ý giữ tôi ở lại.

Nhưng mẹ ruột nhất quyết không chịu.

Về phần tại sao không có phản đối, đại khái là bởi vì lúc tôi nhào vào trong lòng Khương phu nhân khóc, tôi nhìn thấy trong mắt bà ấy không phải là sự chỉ trích, mà là đau lòng.

Tôi nghĩ kỹ rồi, tôi sẽ thử xem, nếu như không được, tôi thà rằng dọn ra ngoài ở.

Tất cả mọi thứ bà ấy đặt mua cho tôi đều là đồ mới, rất ít khi hỏi đến việc riêng của tôi, sẽ lưu tâm tôi thích ăn cái gì không thích ăn cái gì, cẩn thận cất kỹ đồ của cô gái kia, đi ra ngoài cũng sẽ nói trước với tôi.

Bởi vì tôi, Đại Hoàng được đưa đi gửi nuôi, tôi thấy bà ấy thường xuyên mang theo đồ đi cảm ơn, lại không hề đề cập đến việc đón chó về.

Bà ấy dường như đang thật sự cố gắng đối xử tốt với tôi.

Tôi cũng quyết định thử một lần.

Trong nhà có một người em trai, đối với tôi địch ý rất lớn.

Tôi thử ở chung với em ấy, lại phát hiện đứa nhỏ này không phải là một người vô tâm vô phế.

Mỗi ngày tôi đưa đón em ấy đi học, em chỉ cần mua đồ ăn vặt thì đều sẽ có một phần của tôi.

Em dẫn tôi đi khắp làng và chỉ cho tôi nơi nào có chó, nơi nào có niềm vui và nơi nào thích hợp để đi dạo.

Thấy tôi không vui, còn dẫn tôi đi xem đom đóm.

Tôi đột nhiên phát hiện, cuộc sống ở đây cũng không tệ lắm.

Tiếp theo là ba ruột của tôi.

Vừa gặp mặt đã cho tôi chấn động rất lớn, nhưng nói chung cũng không tệ lắm.

Mặc dù chưa hoàn toàn thích ứng, nhưng nơi này cũng không đáng sợ như tôi nghĩ, bởi vậy khi bạn tốt muốn đến xem nhà tôi, tôi không từ chối.

Người một nhà đều rất coi trọng, ngay cả cặp sách luôn luôn xám xịt của Trình Trình cũng giặt sạch sẽ.

Họ đã có một khoảng thời gian tuyệt vời.

Buổi tối Lai Tuyết hỏi tôi, có hối hận vì đã đến đây không.

Lần đầu tiên tôi trả lời kiên định như vậy

“Tôi không hối hận.”

Sau đó Thanh Thanh xuất hiện.

Cô ấy không thích tôi, chuyện này từ lần đầu tiên nhìn thấy cô ấy tôi đã biết.

Nhưng tôi đã nghĩ thoáng rồi.

“Tôi quả thật đã mất đi một số thứ, nhưng tôi cũng có được rất nhiều, mà những thứ này đều là những thứ cậu đã từng có.”

“Đây cũng là điều tôi chưa từng trải qua khi sống ở Khương gia.”

Tôi cười rất chân thành:

“Cho nên cậu không cần lo lắng tôi sẽ không cam lòng, trên thực tế cho dù bây giờ tôi trở lại Khương gia, cũng sẽ không quen với cuộc sống hàng xóm chết già không qua lại với nhau.”

Nhìn vào mắt cô ấy, tôi biết cô ấy đã lắng nghe.

Tết âm lịch trôi qua rất vui vẻ, ban ngày buổi tối vui vẻ xong, vừa nhìn điện thoại di động, dì Khương chín giờ rưỡi phát lì xì cho tôi.

Thật ra tôi rất không quen xưng hô này, lúc đầu tôi còn phải nhắc nhở bản thân nhiều lần, nhưng sau này tôi phát hiện ra mẹ ruột của tôi không hề quan tâm, bà cởi mở hơn tôi nghĩ.

Thanh Thanh đến chúc tết, kéo tôi đi đánh bài, cô ấy sẽ vừa mắng tôi ngốc, vừa kiên nhẫn dạy tôi.

Cuối cùng cô ấy bị dán đầy mặt, cho tôi một cái dán vào mặt, sau đó cười hì hì chụp ảnh lưu niệm.

Tôi và cô ấy, còn có Trình Trình, cùng nhau trở về Khương gia.

Phòng của tôi vẫn nguyên vẹn, ba mẹ còn chuẩn bị trước món ăn tôi thích ăn.

Thanh Thanh kéo tôi đi xem củ cải nhỏ cô ấy trồng.

Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng một ngày nào đó khu vườn của gia đình tôi sẽ trồng củ cải.

Nhìn khuôn mặt tự hào của Thanh Thanh, tôi không hiểu sao muốn cười.

Sau đó ba mẹ thuê cho tôi một phòng ở bên ngoài trường học, Thanh Thanh cũng thường xuyên tới đây.

Mỗi lần giặt quần áo, gọi đồ ăn bên ngoài, đều mang theo tôi.

Khương gia chỉ có một cô con gái, tôi chưa từng trải qua cuộc sống có anh chị em.

Bây giờ tôi có hai ba mẹ yêu thương tôi, một người chị thiện lương đáng yêu, một em trai mạnh miệng mềm lòng.

Không phải tất cả mọi người trên thế giới này đều may mắn như tôi.

Nhưng tôi lại có được xác suất một phần vạn kia.

Tôi đã từng nghĩ rằng cuộc sống của tôi đã xuất hiện những vết nứt khủng khiếp.

Lại không nghĩ tới nơi đó chiếu vào một chùm ánh mặt trời càng tươi sáng.

16.

– Góc nhìn của Thanh Thanh –

Bạn đã bao giờ có mơ ước trở thành một người giàu có chưa?

Tôi không chỉ ảo tưởng mà còn thực hiện được.

Tựa như trong phim truyền hình vậy, biệt thự to lớn, có quản gia, có tài xế, ba mẹ cho tiền tiêu vặt đều là năm con số khởi bước.

Tôi rất hào hứng, bận rộn không ngừng chia sẻ với bạn tốt nhất.

“Vậy sau này có phải cậu sẽ không trở lại nữa hay không?”

Bạn tốt hỏi tôi:

“Dì Tần rất không nỡ rời xa cậu phải không?”

Tôi sửng sốt.

Hình như mẹ chưa bao giờ giữ tôi lại.

Ngày nhận người thân bà ấy liền đưa Khương Nhã Tri về nhà.

Tôi có phải hay không…… đã tổn thương trái tim của bà ấy?

“Không sao đâu, về sau tôi sẽ bồi thường cho bọn họ. ”

Tôi đã nghĩ như vậy.

Cuộc sống hào môn rất vui sướng, ba mẹ ruột thấy có lỗi với tôi, cái gì cũng cho tôi thứ tốt nhất.

Nhưng tôi vẫn cảm thấy khó chịu.

Tôi nhìn thấy cô ấy trên bức tường danh dự của trường.

Nghe được cô ấy trong miệng giáo viên và bạn học.

Trong căn phòng cuối hành lang, khóa đầy những bằng cấp xuất sắc.

Không ai nói tôi không bằng cô ấy, nhưng tôi vẫn nhịn không được nghĩ, nếu như tôi từ nhỏ chính là ở Khương gia lớn lên, người đầy ánh sáng này hẳn là tôi chứ không phải cô ấy.

Một lần tôi bị cảm lạnh và choáng váng, bác sĩ đã tiêm cho tôi.

Ba đang bàn chuyện làm ăn, mẹ sức khỏe không tốt, không thể ở lâu.

Bác sĩ hai giờ sẽ đến khám một lần, dịu dàng hỏi tôi có khá hơn chút nào không.

Trong cơn hoảng hốt, tôi giống như nhìn thấy mẹ tôi.

Mỗi lần bị bệnh, tôi không thể ăn bất cứ thứ gì, bà ấy sẽ nấu cho tôi một bát rau củ lớn, từng chút từng chút cho tôi ăn.

Sự bất bình bất ngờ khiến tôi có cảm giác như bị cả thế giới bỏ rơi.

Tôi càng ngày càng ghét cô gái đó.

Đó là vì cô ấy đã chiếm hữu đồ đạc của tôi.

Bây giờ là bởi vì cô ấy chiếm đồ của tôi.

Trên người càng ngày càng khó chịu, ác ý trong lòng cũng mở ra lỗ hổng, chạy ra như quái thú.

Ngày hôm sau tôi khỏi bệnh và tôi không thể chờ đợi để tài xế đưa tôi trở lại.

Tôi gần như không thể kiểm soát bản thân mình khi nhắm vào cô ấy.

Nhưng cô ấy không đối đầu với tôi như trong tiểu thuyết.

Cô ấy nghĩ ra sớm hơn tôi.

Cũng vào lúc này, tôi mới giật mình phát hiện mình thiếu chút nữa trở thành nhân vật tâm cơ tính kế thích châm chọc trước kia tôi ghét nhất.

Tôi khó chịu trở về Khương gia, lại thấy được đồ vật ba tôi đưa tới.

Bởi vì hiểu rõ ông, cho nên vẫn luôn đặt ở góc không có tháo ra.

Tính thẩm mỹ của món quà thưa thớt một cách cảm động.

Nhưng một cái túi gấm nhỏ bên trong lại hấp dẫn ánh mắt của tôi.

Trong đó có chìa khóa.

Chìa khóa nhà.

Khi thân thế bị phơi bày, ông thậm chí còn không có ở nhà.

Bây giờ thậm chí cũng không có một lời nào, nhưng nó hoàn toàn phá vỡ sự phòng thủ của tôi.

Mặc kệ tôi có bao nhiêu, còn cần hay không.

Đây sẽ luôn là nhà của tôi.

Tôi cầm chìa khóa, khóc rất lâu, cuối cùng lau khô nước mắt gọi điện thoại cho mẹ.

Từ hôm nay trở đi, Vương Thanh Thanh tôi có hai ngôi nhà.

—————————-

(Hoàn)


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.