1.
Giữa buổi họp lớp, bạn trai tôi đi ra ngoài nghe điện thoại.
Anh ta vừa mới rời khỏi, bầu không khí ở trên bàn liền trở nên thay đổi.
Tôi cúi đầu gắp thức ăn, mơ hồ cảm giác có tận mấy đôi mắt đang chăm chú nhìn mình.
Dường như ở trong những ánh mắt này đều mang theo vẻ đùa cợt.
Tôi bối rối.
Những người này đều là bạn học trung học với bạn trai, tôi cũng không hề quen một người nào trong số bọn họ.
Tại sao lại đột nhiên dùng ánh mắt như vậy để nhìn tôi?
Không đợi tôi lên tiếng, một người ở trong số đó đã nói:
“Kiều Uẩn, em có biết thực ra Thẩm Tứ vẫn luôn có một ánh trăng sáng mà cậu ta không thể yêu hay không?”
Hả?
Tôi và Thẩm Tứ đã ở bên nhau được hai năm, thế nhưng chưa bao giờ biết anh ta còn có một ánh trăng sáng không thể yêu được.
Nhìn thấy tôi đặt đũa xuống, dường như mọi người thấy tôi rất đáng thương, lại bổ sung thêm vài câu nữa:
“Em cũng đừng quá lo lắng, lúc đó Thẩm Tứ theo đuổi cô ấy ba năm, thế nhưng chưa từng thành công.”
“Đúng rồi, hơn nữa cô ấy chính là hoa khôi giảng đường của trường học chúng tôi, người theo đuổi cô ấy có thể xếp hàng tới cổng trường học, thế nhưng hết lần này tới lần khác cô ấy không hề lại gần với một người con trai nào cả, Thẩm Tứ cũng chỉ là một người trong số đó mà thôi.”
Cừ thật, thằng nhóc Thẩm Tứ này thực sự có ánh trăng sáng ở sau lưng tôi.
Tôi bình tĩnh rút một tờ khăn giấy.
“Cho nên? Chẳng qua là nữ thần anh ấy theo đuổi lúc còn trẻ mà thôi, có gì quan trọng chứ?”
Có ai mà không thích mấy người lúc còn trẻ?
Nhân dịp Thẩm Tứ đi ra ngoài nghe điện thoại mà lại nói cho tôi nghe những chuyện này, lẽ nào bọn họ đều là fan couple của Thẩm Tứ cùng với cô gái kia hay sao?
“Đáng tiếc, bọn họ thực sự xứng đôi.”
Đoán đúng rồi…
“Haiz, thực ra Thẩm Tứ cũng tính là hotboy ở trong trường trung học của chúng ta rồi, khi đó cậu ta vừa đẹp trai lại thâm tình thế nhưng hết lần này đến lần khác người ta lại không vừa mắt cậu ta, câu chuyện của hai người bọn họ cũng được tính là một đoạn giai thoại ở trường học của chúng ta đó.”
Nam không theo đuổi được nữ, còn tính là giai thoại cái gì?
Tôi cầm điện thoại lên chuẩn bị gửi tin nhắn cho Thẩm Tứ.
Nói cho anh ta biết bà đây muốn đi về trước.
Dù sao mấy người bạn học này của anh ta chỉ hy vọng anh ta ở cùng với người khác, đơn giản chỉ không ưa tôi mà thôi.
Như vậy không khác gì chuyện khen bạn gái cũ ở trước mặt bạn gái hiện tại, hơn nữa còn không phải bạn gái cũ chỉ là một nữ thần mà anh ta không theo đuổi được mà thôi.
“Đúng vậy, khi đó Thẩm Tứ cũng rất nhiệt tình, thế nhưng Kỷ Vi vẫn không đồng ý, tôi tiếc nuối biết bao nhiêu.”
“Đúng vậy, cậu không biết năm đó tôi hy vọng nhiều đến mức nào đâu…”
Chờ đã…
Tôi dừng một chút, đặt điện thoại di động xuống.
Cái tên này…
Tại sao lại có chút quen tai?
“Các anh nói ánh trăng sáng của anh ta tên là cái gì cơ?”
“Kỷ Vi đó, hôm nay vừa mới quay trở về nước.”
…
Tôi hiểu rồi.
Tôi đột ngột đứng dậy: “Cho nên bây giờ Thẩm Tứ đang đi đến sân bay tìm cô ấy?”
Mọi người nhìn nhau.
Hai giây sau đồng loạt gật đầu.
Tốt, thằng nhóc Thẩm Tứ này, anh chờ đó cho tôi.
Cuối cùng tôi cũng hiểu vì sao bạn học của anh ta lại đột nhiên nói với tôi những chuyện này.
Hóa ra người này lén lút đi đón ánh trăng sáng rồi.
“Máy bay của cô ấy hạ cánh lúc mấy giờ?”
“À… Bây giờ đi vẫn còn kịp.”
Tôi lập tức xách túi, đi giày cao gót, vội vàng rời khỏi căn phòng này.
Trên mặt của đám người kia đều lộ ra vẻ mặt ăn dưa xem trò vui.
2.
Vừa mới đến sân bay, tôi liền gọi điện thoại cho Thẩm Tứ.
Không nghe máy.
Anh ta xong rồi.
Tôi mở điện thoại di động lên, nhanh chóng tìm kiếm trong danh bạ.
Sau đó kéo Kỷ Vi ra khỏi sách đen.
Tôi ấn mở bài đăng mới nhất của cô ấy trên vòng bạn bè.
Quả nhiên là ảnh chụp vé máy bay.
Sau khi biết cửa ra của cô ấy, tôi chạy thẳng một mạch sang bên ấy.
Có lẽ là ý trời khó tránh.
Sân bay có nhiều người như vậy, thế nhưng tôi chạy không bao xa thì đã tìm thấy được cô ấy.
Chỉ cách có vài chục bước chân.
Đột nhiên tôi lại không có cách nào bước tiếp.
Bởi vì… Dường như ở trong đoàn người tấp nập, cô ấy đã nhận ra tôi ngay từ cái nhìn đầu tiên.
Ánh mắt chạm vào nhau.
Không hiểu sao, tim của tôi đập loạn nhịp.
Bạn trai không biết từ chỗ nào chạy đến.
Còn chưa kịp lên tiếng, ánh mắt của Kỷ Vi đã hướng về phía tôi.
Trong lúc nhất thời, chúng tôi chỉ nhìn nhau không nói gì.
Cũng không biết yên lặng trong bao lâu, dường như toàn bộ thế giới đều đang ngăn cách giữa chúng tôi.
Kỷ Vi lên tiếng trước đánh vỡ sự im lặng này: “Kiều Uẩn.”
Tôi mất tự nhiên mỉm cười, chỉ cảm thấy hai má bỗng nhiên trở nên nóng hổi.
Cũng không biết có phải là do lúc nãy đã chạy tới đây hay không.
“Đã lâu không gặp…”
Bạn trai nhìn tôi, lại quay sang nhìn Kỷ Vi.
Sau đó: “?”
Tôi cố ý không nhìn thấy bạn trai đứng ở bên cạnh, mà lại mỉm cười tiến lên kéo tay của Kỷ Vi:
“Cuối cùng chị cũng đã quay trở về rồi.”
Bạn trai không thể tưởng tượng nổi nhìn về phía tôi, hai mắt trợn tròn.
Kỷ Vi nắm lấy tay của tôi, cảm động nhìn chằm chằm vào tôi nói:
“Kiều Uẩn, em…cố ý tới đây đón chị hay sao?”
Tôi liếc mắt nhìn bạn trai đang không biết làm như thế nào, lại quay sang nhìn Kỷ Vi càng thêm cười tươi như hoa.
“Tối nay chị muốn ở khách sạn hay đến nhà của em?”
Rõ ràng Kỷ Vi có chút vừa mừng vừa lo, do dự nói: “Nhà… Của em?”
Nói xong cô ấy lại khẽ nhíu mày lại, thử thăm dò nói: “Có thể chứ?”
Tôi cười rạng rỡ nói: “Đương nhiên, nhà của em không có ai.”
Nói xong, tôi đi lướt qua người bạn trai đang trợn mắt há mồm ở bên cạnh, kéo Kỷ Vi rời khỏi nơi này.
Để lại một mình anh ta lung lay trong gió.
3.
Vừa đi ra khỏi sân bay, Thẩm Tứ liền gọi điện thoại cho tôi.
Tôi liếc mắt nhìn thông báo ở trên màn hình điện thoại, không quan tâm liền cúp máy.
Kỷ Vi hỏi tôi: “Sao không nghe máy?”
Tôi thuận miệng nói: “Điện thoại quấy rầy, phiền chết đi được lúc nào cũng gọi tới.”
Còn chưa nói dứt lời, bỗng nhiên có người gọi tên của tôi.
“Kiều Uẩn.”
Là Thẩm Tứ.
Không ngờ anh ta đuổi theo rồi.
Kỷ Vi có hơi ngoài ý muốn: “Hai người quen nhau?”
Tôi cũng không trốn tránh: “Ừ, bạn trai em.”
“…”
Kỷ Vi bỗng nhiên im lặng.
Nhìn thấy cô ấy lộ ra vẻ mặt khó xử như thế, tôi nhíu mày cố ý hỏi cô ấy: “Thế nào, chị rất thất vọng?”
Phản ứng của Kỷ Vi thực sự rất thú vị, khiến cho tôi nhịn không được muốn trêu đùa cô ấy.
Tôi xích lại gần cô ấy, thì thầm vào tai của cô ấy: “Yên tâm đi, anh ta không xinh đẹp bằng chị được đâu.”
Thẩm Tứ chầm chậm đi tới từ nơi cách đó không xa, vẫn còn thở hổn hển nói: “Kiều Uẩn, đừng… Đừng giận anh, nghe anh giải thích.”
Tôi lạnh lùng nhìn anh ta: “Anh không cần phải giải thích cái gì.”
Nhưng mà anh ta cũng không nên giải thích: “Anh thực sự không nên coi em là người thay thế. Trong lòng anh, em vẫn luôn là chính em.”
Cái gì người thay thế?
Tôi và Kỷ Vi hoàn toàn khác nhau, đương nhiên tôi biết rất rõ điểm ấy.
“Tôi không hiểu lầm, tôi biết…”
Tôi còn chưa nói xong, Kỷ Vi đã cắt lời tôi.
Giọng nói của cô ấy trong trẻo lạnh lùng, không nghe rõ là tâm trạng gì.
“Mẹ của chị tới đón chị rồi, đêm nay chị sẽ không đi tới nhà em, tạm biệt.”
Cô ấy xoay người liền muốn rời đi, tôi liền kéo tay cô ấy lại.
“Không phải bạn bè của chị nói cha mẹ đi ra ngoài du lịch, không có cách nào tới đón chị được hay sao?”
Trong đôi mắt của Kỷ Vi hiện lên một ít cảm xúc không thể nói rõ được, cũng không thể miêu tả được, một lúc lâu cô ấy mới nói khẽ:
“Ba mẹ chị đã về từ sớm rồi, chị quên không nói với bạn.”
Tôi buông lỏng tay ra, đã hiểu gật đầu: “Vậy… Hẹn gặp lại.”
Kỷ Vi đi rồi, hình như Thẩm Tứ còn muốn nói cái gì đó với tôi, nhưng bị tôi từ chối.
“Ngày hôm nay bà đây mệt mỏi rồi, có chuyện gì thì để lần sau hẵng nói.”
Thẩm Tứ lấy lòng tiến lên kéo cánh tay của tôi: “Vậy anh đưa em về nhà nhé?”
Tôi mệt mỏi xoa xoa ấn đường, có chút mất kiên nhẫn nói: “Không cần.”
“Muộn rồi, để anh đưa em trở về đi.”
Người này vẫn còn chưa hết hy vọng.
Dường như chỉ cần đưa tôi về nhà thì có thể xí xóa được chuyện này.
Tôi hất tay của anh ta ra.
“Thẩm Tứ, tôi nói không cần chính là không cần, tôi cũng không phải là trẻ con, ngày mai tôi còn phải đi làm anh nghĩ rằng tôi rất rảnh rỗi giống như anh hay sao? Ngày hôm nay giằng co cùng với anh cả một ngày, tôi đã rất mệt mỏi rồi, có chuyện gì để lần sau hẵng nói.”
Lần này đến lượt Thẩm Tứ sửng sốt, đứng thẳng tắp tại chỗ.
Thực ra tôi rất thích Thẩm Tứ, trước đây cũng là tôi theo đuổi anh ta.
Chẳng qua bây giờ xem ra, cuối cùng vẫn là một khoản đầu tư sai lầm.
4.
Tôi bị thông báo của nhóm công ty đánh thức.
“Này, mọi người có nghe tin gì chưa? Ngày hôm nay công ty có một giám đốc sáng tạo mới, trông rất xinh đẹp.”
“Thực sự, thực sự rất xinh đẹp, cô ấy ở cùng chi nhánh với chúng ta. Vừa mới về nước, gia cảnh tốt, lúc cô ấy đi tới tôi cũng không biết phải quay mặt đi đâu.”
“Làm sao bây giờ, tôi cũng muốn đổi chi nhánh, bây giờ tôi đến chi nhánh các cậu có được không?”
“Hu hu hu, cảm giác còn xinh đẹp hơn trưởng phòng của chúng ta nữa!”
“Nói thật nhé, tôi đã nhìn chán mặt trưởng phòng tài chính rồi…”
“Lúc cô ấy ở trong cuộc họp đều rất hung dữ, tôi vỡ mộng rồi!”
…
Tôi nhìn màn hình di động, lặng lẽ lướt tin nhắn ở bên trong nhóm công ty.
Bởi vì tôi chính là trưởng phòng tài chính.
Sau khi quay trở lại công ty, Thẩm Tứ thay đổi phương thức, gửi tin nhắn cho tôi:
“Em yêu, hôm nay công việc của em như thế nào?”
“Em yêu, buổi tối ngày hôm nay anh đặt bàn ở gần công ty của em, chính là nhà hàng mà em nói ăn ngon lần trước.”
“Đừng nóng giận mà em yêu, đều là những bạn học kia nói lung tung, anh và Kỷ Vi thực sự không có gì cả.”
Tôi vẫn không trả lời, anh ta lại không ngừng gọi điện tới.
Khoảnh khắc tôi chặn số điện thoại của anh ta, cuối cùng thế giới của tôi cũng trở nên yên tĩnh.
Nhưng mà con người rảnh rỗi không có việc gì này lại có rất nhiều thời gian để quấy rầy tôi.
Anh ta lại bắt đầu nhắn Wechat:
“Kiều Uẩn, em còn muốn tiếp tục hay không?”
“Vì sao ngay cả một cơ hội giải thích em cũng không cho anh? Em không tin tưởng anh như vậy sao?”
Ồ, thẹn quá hoá giận.
Vì để cho anh ta yên tĩnh một chút, tôi cầm điện thoại di động lên trả lời anh ta một tin nhắn:
“Tôi đang làm việc, nếu như muốn nói xin lỗi hay muốn giải thích, phiền anh chờ sau khi tôi tan làm tôi sẽ nghe anh nói, được không?”
Đối phương yên lặng một lúc lâu, sau đó mới trả lời lại: “Được.”
Tôi không hiểu vì sao Thẩm Tứ đột nhiên tìm mọi cách để cứu vãn như thế.
Từ khoảnh khắc khi anh ta bỏ lại tôi để đi tìm Kỷ Vi, tôi đã đơn phương chia tay với anh ta rồi.
Tôi đã ở bên anh ta được hai năm, thế nhưng anh ta lại nhớ mãi không quên đối với một người còn chưa bao giờ ở cạnh nhau.
Trước đó rõ ràng anh ta lựa chọn Kỷ Vi, sau khi bị tôi phát hiện lại càng không ngừng giải thích, rốt cuộc anh ta muốn giải thích cái gì đây?
Nói cho tôi biết tôi mới là tình yêu đích thực của anh ta hay sao?
Anh ta chỉ không muốn mất đi tình yêu của tôi mà thôi.
Thực sự là tham lam, cũng không suy nghĩ một chút xem bản thân có xứng đáng hay không.
Người tham lam như vậy nhất định cuối cùng sẽ là hai bàn tay trắng, không một người nào muốn anh ta.
5.
Hiệu suất công việc hôm nay của tôi cũng coi như không tệ, sau khi kết thúc một ngày làm việc tôi duỗi lưng ở trên ghế một cái.
Kỷ Vi hốt hoảng bỏ chạy tối ngày hôm qua lại chủ động gửi tin nhắn đến cho tôi:
“Phòng trà trên tầng ba, nói chuyện chứ?”
Tôi nhìn chằm chằm cái tin nhắn ngắn gọn này, khẽ sửng sốt.
Cô ấy ở trong công ty của tôi?
Chờ đã… Không phải cô ấy chính là tổng giám đốc sáng tạo mới nhậm chức chứ?
Tôi mang theo tâm trạng lo lắng đi lên phòng trà ở tầng ba.
Dọc theo đường đi, tôi cố tình không đi bằng thang máy mà lại lựa chọn đi bộ lên cầu thang.
Haiz, chuyện gì đang xảy ra vậy?
Chỉ gặp gỡ cùng với cô ấy mà thôi, làm sao tôi lại cảm thấy giống như đang yêu đương vụng trộm vậy?
Cuối cùng cũng đi tới phòng trà ở tầng ba, tôi quay sang tấm kính thuỷ tinh ở bên cạnh chỉnh sửa trang phục của mình, sau đó lại kiểm tra lớp trang điểm một chút.
Phù…
Rốt cuộc thì tôi đang khẩn trương cái gì chứ?
Rõ ràng cô ấy đã bỏ rơi tôi vào ba năm trước đây.
Không chờ tôi rối rắm ở trước cửa phòng trà, cánh cửa đã bị người khác mở ra rồi.
Là cô ấy.
Kỷ Vi.
Không có cách nào phủ nhận được, Kỷ Vi thực sự rất xinh đẹp.
Tôi không thể không thừa nhận, với ngoại hình của cô ấy cho dù có đứng ở đâu đi chăng nữa thì vẫn là người nổi bật nhất.
Tôi vẫn luôn là loại người thích chủ động.
Lúc lên đại học, tôi chính là người dụ dỗ cô ấy trước.
Cô ấy từng là hoa khôi của khoa mỹ thuật trong trường chúng tôi, cho nên thường xuyên nhận được rất nhiều lời tỏ tình.
Kỷ Vi là người có khí chất rất trong trẻo lạnh lùng, không nói nhiều, lần đầu tiên gặp mặt sẽ cảm thấy cô ấy hơi xa cách.
Nhưng sự lạnh lẽo xa cách này cũng không khiến cho người khác cảm thấy phản cảm,
ngược lại cô ấy thực sự rất hấp dẫn.
Cho đến bây giờ tôi vẫn còn nhớ kỹ, trong đợt huấn luyện quân sự năm thứ nhất đại học, cô ấy chỉ cầm theo bức tranh cọ xát vào vai của tôi tôi đã động lòng rồi.
Ngày hôm đó, cô ấy mặc một chiếc váy dài màu trắng, mái tóc màu đen dài như thác nước rơi xuống ở bên hông.
Lúc đi qua bên cạnh tôi, gió nhẹ khẽ thổi qua, hương hoa ngào ngạt.
Khi tôi vừa tròn mười tám tuổi đã tự nói với chính mình, đó chính là tình yêu sét đánh.
Sau này khi khoa mỹ thuật tuyển chọn người mẫu, tôi liền chạy tới đăng ký.
Bởi vì khi đó có rất nhiều chàng trai ngưỡng mộ cô ấy, thậm chí tôi còn cãi nhau với người ta ở trong phòng vẽ.
Sau này khi Kỷ Vi gọi tên muốn vẽ tôi, chuyện này mới dừng lại.
“Chị, em có đẹp không?” Tôi cố ý tạo dáng trước giá vẽ của cô ấy.
“Đẹp.” Giọng nói của cô ấy rõ ràng, như tuyết tan ở trên đỉnh núi cao, trong trẻo lạnh lùng.
Bốn năm học đại học, tôi trở thành người mẫu độc quyền của cô ấy.
Những chàng trai ái mộ cô ấy thực sự ghen tị muốn chết với tôi.
“Chị, có nhiều người thích chị quá.” Tôi oán giận nói với cô ấy.
“Nếu như chị nói, chị được nhiều người thích như vậy nhưng chỉ thuộc về một mình em, em gái nhỏ có hài lòng hay không?”
Kỷ Vi dịu dàng mỉm cười, giống như một đoá hoa lan trắng nở rộ.