6.
“Kiều Uẩn.” Giọng nói quen thuộc của Kỷ Vi kéo suy nghĩ của tôi quay trở lại.
Tôi mất tự nhiên vuốt tóc, cố nặn ra một nụ cười: “Ừm, chị tìm tôi… Có chuyện gì không?”
Trên khuôn mặt của Kỷ Vi hiện lên vẻ khẩn trương mà tôi chưa từng nhìn thấy qua bao giờ.
Cô ấy đang lo lắng?
Không ngờ cô ấy còn lo lắng?
“Chị…”
Kỷ Vi đứng trước mặt của tôi, do dự khoảng vài phút đồng hồ.
Chẳng lẽ… Cô ấy muốn thổ lộ?
Tôi thực sự rất hiếm khi nhìn thấy một Kỷ Vi thiếu tự nhiên như vậy.
Cuối cùng cô ấy cũng chuẩn bị tâm lý xong, lấy hết can đảm nói: “Chị cảm thấy em vẫn nên chia tay cùng với Thẩm Tứ đi, anh ta… Anh ta không phù hợp với em.”
Ồ, thì ra không phải là thổ lộ, mà là khuyên nhủ.
Lúc nãy tôi thực sự là tự mình đa tình.
Tôi nở một nụ cười châm chọc: “Chị Kỷ thật sự đúng là một người thích lo chuyện bao đồng, vừa mới về nước thì đã khuyên người ta chia tay, chị đã học khoá học nào ở nước ngoài vậy? Làm sao lại có EQ cao đến như vậy? Tôi thực sự rất ngạc nhiên, rốt cuộc làm sao mà chị tốt nghiệp được vậy?”
Kỷ Vi bị tôi nói làm cho nghẹn lời, im lặng một lúc lâu.
Tôi biết, cô ấy luôn luôn không muốn tranh luận cùng người khác.
Cho nên cũng chưa từng cãi nhau với tôi, mỗi lần đều kết thúc bằng việc cô ấy mua một thứ gì đó để dỗ dành tôi.
Đương nhiên, tôi luôn luôn dễ dụ.
Mọi người đều nói là cô ấy cưng chiều tôi, cho nên không muốn cãi nhau cùng với tôi.
Hừ, bây giờ nhìn xem, chẳng qua là do cô ấy ăn nói vụng về mà thôi.
Một lúc sau, vẻ mặt Kỷ Vi trở nên nghiêm túc: “Kiều Uẩn, anh ta thực sự không phải là người tốt lành gì.”
Tôi nghiêng đầu cười đùa: “Ồ, lẽ nào chị là người tốt? Chị có tư cách gì mà nói anh ta?”
Đối mặt với những lời nói cay nghiệt của tôi, ánh mắt của Kỷ Vi tối sầm lại.
Lại im lặng một lúc lâu.
Nói chuyện cùng với người như Kỷ Vi thật mệt.
Thấy nửa ngày mà cô ấy cũng không thể nói ra một câu, tôi nổi hứng trêu chọc cô ấy.
Tôi khẽ nhón chân, hai tay khoác lên cổ của cô ấy, cười đến mức ngang ngược.
“Chị vẫn thích em đúng không?”
“Này, nếu như hai lão già kia biết ba năm rồi chị còn nhớ đến em, có phải sẽ tức giận đến mức huyết áp tăng vọt, sau đó vào bệnh viện hay không?”
Tôi có thể cảm giác được, một Kỷ Vi luôn luôn điềm tĩnh và tự chủ, thế nhưng lúc này hô hấp bắt đầu trở nên dồn dập.
Lạch cạch…
Có tiếng chén vỡ vang lên.
Tôi và Kỷ Vi đều quay sang nhìn.
Chỉ thấy mấy nhân viên trong công ty đều đang trợn mắt há mồm nhìn chúng tôi, còn có…
Thẩm Tứ.
Trên tay của anh ta vẫn còn cầm theo một bó hoa.
7.
Tôi vẫn còn nhớ ánh mắt khó có thể tin được của Thẩm Tứ lúc đó.
Anh ta trực tiếp ném bó hoa ở trong tay vào thùng rác, sau đó chán ghét nói với chúng tôi: “Ghê tởm.”
Không đợi tôi giải thích, anh ta chặn hết toàn bộ phương thức liên lạc của tôi.
Tôi quơ quơ điện thoại di động ở trước mặt Kỷ Vi: “Đã hài lòng chưa? Thực sự chia tay rồi đó.”
“Nhờ phúc của chị, tôi lại bị bỏ rơi rồi.”
Nhưng mà ngày hôm sau đi làm, tôi đã nhìn thấy ở bên trên bàn làm việc có thêm một chiếc bánh mousse dâu tây.
Vừa nhìn đã biết chính là Kỷ Vi đặt ở trong phòng làm việc của tôi.
Đây là cách dỗ dành thường thấy của cô ấy.
Chẳng qua bây giờ tôi đã trưởng thành rồi, tôi sẽ không bị lừa nữa.
Tôi mở hộp bánh ra bắt đầu ăn, sau đó lấy điện thoại chuyển khoản cho Kỷ Vi.
Đồng thời gửi một tin nhắn:
“Sau này đừng lãng phí nữa, tôi đã không còn thích ăn thứ này rồi.”
Nửa giờ sau đối phương mới trả lời:
“Vậy bây giờ em thích ăn cái gì?”
Ha ha…
Tôi cầm điện thoại di động lên đánh chữ:
“Tôi không thích những thứ chị mua.”
Lúc này đã qua mấy tiếng đồng hồ cũng không thấy Kỷ Vi trả lời nữa.
Tuy nhiên, bây giờ chuyện quan trọng nhất cũng không phải là chuyện này.
Kỳ kinh nguyệt của tôi đã bị chậm lại hai tuần rồi.
Trước đó, kỳ kinh nguyệt của tôi chưa từng bị chậm bao giờ.
Nếu như giờ phút quan trọng này mà lại có thai, tôi thực sự chính là cô gái xui xẻo nhất trên đời này rồi.
Vừa mới tan làm, tôi đã phóng đến hiệu thuốc ở gần công ty.
Chỉ cần tôi chạy thật nhanh thì sẽ không gặp được người quen!
“Kiều Uẩn?”
Nhưng mà vừa mới bước một bước vào trong hiệu thuốc, tôi lại gặp phải người quen.
Giờ phút này tôi thực sự muốn nghiêm túc tự hỏi bản thân, có phải tôi nên chuyển sang sống ở một thành phố khác hay không?
Thực sự là đi đến chỗ nào cũng đều sẽ có người nhận ra tôi mà.
Tôi xoay người, cười cho có lệ: “Ha ha ha… Xin chào.”
Chờ đã…
Tại sao đôi mắt này lại quen thuộc như vậy?
“Tiêu Bắc Hành?”
Đối phương tháo khẩu trang xuống, vẻ mặt không thể tưởng tượng nổi: “Ồ, như vậy mà cậu cũng nhận ra được sao?”
Tôi vội vàng đeo lại khẩu trang cho người này, sau đó trợn mắt không nói nên lời: “Làm sao mà tôi không nhận ra cậu được? Hơn nữa cho dù cậu có hóa thành tro thì tôi cũng nhận ra được.”
Người này chính là bạn nối khố mà tôi chơi từ nhỏ tới lớn.
Chơi cùng với nhau từ khi còn đi nhà trẻ, hai nhà chúng tôi còn ở đối diện nhau, bình thường vẫn cùng nhau gây họa.
Sau này bởi vì cậu ấy rất đẹp trai, chạy ra nước ngoài làm thực tập sinh, chúng tôi dần dần cắt đứt liên lạc.
Lần liên hệ gần nhất là ngày cậu ấy ra mắt.
Nhóm của bọn họ bị chế nhạo trên hot search vì tạo hình như nổ mìn, trở thành trò cười trong một khoảng thời gian.
Ngày đó, hai giờ sáng cậu ấy khóc rồi gọi điện thoại cho tôi, nằng nặc bắt tôi nói:
“Đúng đúng, không xấu, các cậu siêu cấp đẹp trai. Không không không, cậu đẹp trai nhất.”
Sau đó mới để cho tôi đi ngủ.
Mấy năm nay nhóm của bọn họ cũng phát triển không tệ, năm ngoái còn gửi cho tôi chữ ký của cả nhóm.
“Nói, tại sao cậu trở về cũng không nói với tôi một tiếng? Đến lúc đó tôi đi đón cậu.”
Tiêu Bắc Hành giả bộ làm động tác suỵt ở trước mặt của tôi.
“Phải khiêm tốn… Có biết không? Tôi cũng không dễ quay trở về được một lần.”
“Biết rồi ngôi sao lớn quý giá.”
Tiêu Bắc Hành kéo mũ xuống, lại hỏi tôi: “Tuy nhiên tại sao cậu lại đến hiệu thuốc để làm gì?”
Tôi không trả lời mà hỏi lại: “Vậy cậu đến hiệu thuốc để làm gì?”
Đối phương giang hai tay ra, vẻ mặt thản nhiên nói: “Cháu nhỏ nhà chúng tôi không cẩn thận bị xước tay, ở nhà cứ khóc mãi, tôi ra ngoài mua băng dán cá nhân cho nó.”
“Vậy cậu cũng đi quá lâu rồi đó, đến lúc quay lại vết thương cũng khép lại rồi.”
Tiêu Bắc Hành vẫn chưa từ bỏ ý định, tò mò hỏi tôi: “Vậy còn cậu? Tôi cũng không thấy cậu bị thương ở đâu…”
“Khụ khụ, tôi đi mua chút thuốc Đông y để điều trị.”
Có lẽ bởi vì quá quen thuộc, Tiêu Bắc Hành lập tức nhìn ra lời nói dối của tôi.
Cậu ấy ghét bỏ nheo mắt lại nói: “Khá lắm Kiều Uẩn, cậu cũng học được cách nói dối tôi rồi.”
“Hai chúng ta có quan hệ như thế nào, ngay cả tôi mà cậu cũng không biết xấu hổ lừa gạt?”
Nhìn thấy tôi mất tự nhiên không nói nên lời, cậu ấy khoa trương làm ra vẻ vô cùng đau lòng.
Thậm chí còn tệ hơn rất nhiều so với diễn xuất của cậu ấy trong các bộ phim truyền hình.
“Thực sự đã lớn rồi, còn biết giữ bí mật với anh trai nữa…”
Tôi không nhịn được đạp cậu ấy một cái: “Ai là anh trai tôi, tên nhóc cậu còn nhỏ hơn tôi hai tháng đó, gọi chị đi.”
“Được rồi chị, vậy rốt cuộc chị đến nơi này để mua cái gì vậy? Yên tâm đi, chị nói ra, tôi sẽ không cười nhạo chị.”
Tiêu Bắc Hành cười đến mức xấu xa, cực kỳ giống với dáng vẻ lúc còn bé, sau khi dẫn tôi đi gây rắc rối thì đẩy hết trách nhiệm lên đầu của tôi.
Thực sự rất đáng đánh.
Tôi nhìn cậu ấy, im lặng một lúc, cuối cùng vẫn phải nói.
“Mua… Mua que thử thai…”
“Hả? Chẳng lẽ cậu…”
Tôi chặn họng cậu ấy: “Im lặng đi.”
“Cậu thực sự có tiền đồ mà.”
Cơ mặt của Tiêu Bắc Hành mơ hồ co rúm lại:
“Cậu mà không nói thì tôi cũng không biết.”
Thái độ của tôi rất lạnh nhạt: “Ngược lại cậu cũng không phải là người tốt lành gì, cậu biết thì có ích lợi gì?”
Từ lúc tôi bình tĩnh cầm lấy que thử thai đi tính tiền ở trước mặt cậu ấy, cho đến lúc bắt taxi đi đến cửa nhà của tôi.
Anh chàng này vẫn còn chưa hồi phục lại sau cú sốc vừa rồi.
Thang máy tới rồi.
Tôi đi vào bên trong thang máy, cuối cùng nhịn không được than thở nói: “Tôi đã nói rồi, có phải cung phản xạ của cậu cũng có chút quá dài rồi không? Cũng không phải cậu mang thai.”
Tiêu Bắc Hành cực kỳ tự nhiên đi vào trong thang máy cùng với tôi.
Lúc đi ra khỏi thang máy mới ảo não nói: “Thế nhưng ngộ nhỡ cậu thực sự mang thai, như vậy cậu phải làm sao bây giờ…”
“Vậy…”
Tôi bỗng nhiên im bặt lại.
Bởi vì lúc này Kỷ Vi đang đứng ở trước cửa nhà tôi.
8.
Cô ấy đứng thẳng ở trước cửa, trong tay cầm một đống đồ ăn ngọt mà tôi thích.
Hình như đã đợi rất lâu rồi.
Chẳng qua khi ánh mắt của cô ấy liếc nhìn tôi, tôi xác định…
Cô ấy đã nghe được cuộc đối thoại vừa rồi.
Đối mặt với đôi mắt ửng đỏ của cô ấy, tôi cũng không biết nói sao, hơi chột dạ.
Tiêu Bắc Hành luôn luôn không chịu nổi sự xấu hổ.
Hình như cậu ấy cảm nhận được bầu không khí khác thường giữa chúng tôi, đột nhiên vỗ mạnh vào ót, tự cho mình là đúng mà giải vây…
Cậu ấy vận dụng kỹ năng diễn xuất ít ỏi của mình, cười nói với Kỷ Vi: “Ha ha ha, chị gái, chị đến gặp Kiều Uẩn hay sao? Đứa trẻ mà cô ấy nói lúc nãy là của tôi, đúng vậy là của tôi đó, ha ha ha ha…”
???
Tôi trực tiếp bị dọa rồi.
“…”
“Ha ha ha, thấy chị mua nhiều bánh ngọt Kiều Uẩn thích ăn như thế, chắc chắn quan hệ giữa hai người rất tốt? Không sao, chúng ta vào nhà rồi nói chuyện…”
Nhìn thấy cậu ấy còn muốn mời người vào trong nhà, tôi tức giận đến mức trực tiếp túm mạnh vào tay của Tiêu Bắc Hành.
Sau đó lại quay sang nhìn chằm chằm Kỷ Vi, gằn từng chữ nói: “Ai nói tôi muốn mời cô ấy vào nhà. Tôi đã không thích đồ ăn ngọt từ lâu rồi.”
Sau đó lúc tôi kéo Tiêu Bắc Hành vào trong cửa, Kỷ Vi liền nắm lấy cổ tay của tôi.
Tôi xoay người, im lặng nhìn chăm chú vào cô ấy.
Trong lòng tự nhủ sẽ cho cô ấy một cơ hội cuối cùng.
Kết quả cô ấy lại nói: “Em mang thai?”
A!
Tôi đi lướt qua người cô ấy, sau đó đóng sầm cửa lại.
Tiêu Bắc Hành chứng kiến toàn bộ sự việc trực tiếp bị dọa ngốc rồi.
Một lúc lâu sau, cậu ấy mới ngồi xổm xuống, cẩn thận hỏi tôi: “Cậu… Cậu không sao chứ?”
“Có sao đấy!!!”
Tiêu Bắc Hành bị tôi rống vào mặt thì lại càng ngây người, há miệng muốn nói cái gì đó, nhưng nhìn thấy tôi đang bực mình nên cũng không có gan tiếp tục hỏi nữa.
Một lúc sau, tôi ý thức được sự mất bình tĩnh của bản thân: “Xin lỗi.”
Tính tình của Tiêu Bắc Hành rất tốt, cho dù tôi có tức giận với cậu ấy như thế nào thì hầu như cậu ấy cũng sẽ không tức giận.
Hình như mỗi lần cậu ấy đều dùng dáng vẻ cười hì hì.
Lần này cũng vậy.
Cậu ấy mỉm cười xoa xoa đầu của tôi, dỗ dành nói: “Cậu yên tâm, cho dù cậu mang thai thì cũng vẫn còn có tôi, cùng lắm thì tôi nuôi con thay cho cậu.”
Nói xong cậu ấy liền vỗ vỗ ngực của mình, nói với tôi một cách đảm bảo: “Tôi khẳng định sẽ coi đứa bé như con đẻ của mình.”
“Tiêu Bắc Hành, cậu bị động kinh à, cậu không kết hôn hay sao?”
Hơn nữa ai cần cậu ấy nuôi đứa trẻ, cũng không phải tự tôi không nổi nổi.
Kết quả khi Tiêu Bắc Hành nghe xong, lông mày khẽ nhíu lại, thốt ra: “Cũng có con rồi thì còn kết hôn nữa để làm gì?”
Tôi liếc mắt, lấy que thử thai từ trong túi ra, sau đó đứng dậy đi vào WC.
“Có hay không vẫn còn chưa có xác định đâu.”
… Không có.
Chúng tôi nhìn chằm chằm vào nó nửa giờ, sau đó mới phát hiện tất cả mọi chuyện vừa mới xảy ra chỉ giống như đánh rắm.
Tôi lúng túng mấp máy môi: “Ồ, không có rồi.”
Vẻ mặt Tiêu Bắc Hành còn xấu hổ hơn so với tôi.
“Cậu rất thất vọng sao?”
“Không phải, tôi chỉ đang nghĩ, vậy cậu có cần phải đi bệnh viện khám hay không?”
Tôi mệt mỏi cởi áo khoác, cuối cùng thần kinh căng thẳng cũng được thả lỏng rồi, chậm rãi nói: “Ngày mai đi.”
Tôi đi đến tủ lạnh lấy ra một chút nguyên liệu nấu ăn, nói với Tiêu Bắc Hành: “Cậu có muốn ở lại ăn cơm tối cùng với tôi hay không?”
Tiêu Bắc Hành cực kỳ thích ý nằm ở trên ghế sa lông của tôi, tiện tay lật mở vài tờ tạp chí mà tôi thích xem nói: “Được, dù sao tôi cũng đã đắc tội với cháu nhỏ rồi, bây giờ tôi cũng không muốn quay về nhà.”
Sau khi chúng tôi ăn bữa cơm tối đơn giản, cháu nhỏ của Tiêu Bắc Hành đã gọi một loạt cuộc gọi liên hoàn đoạt mệnh, cuối cùng cũng gọi được cậu ấy về nhà.
Tôi lấy một số đồ ăn vặt ở trong tủ lạnh để cậu ấy mang về cho cháu nhỏ.
Kết quả Tiêu Bắc Hành còn không biết xấu hổ nói: “Tôi không có sao?”
“Không phải đã nấu cơm cho cậu ăn rồi hay sao? Thế nào, còn muốn đoạt đồ ăn cùng với trẻ con nữa?”
Tiêu Bắc Hành không tình nguyện đi đến cửa: “Tháng sau tôi sắp đi rồi, tìm cơ hội tụ họp một lần đi.”
“Được.”
9.
Trong vòng vài ngày, toàn bộ chuyện cũ năm xưa giữa tôi và Kỷ Vi đều bị đám đồng nghiệp buôn chuyện ở trong công ty bới ra rồi.
Thậm chí còn có người ghép CP nữa.
Nhưng cảm xúc của Kỷ Vi vẫn luôn luôn rất ổn định, có vẻ như mọi chuyện đều bình thường.
Ngoại trừ việc mỗi ngày đều đặt lên bàn làm việc của tôi các loại đồ ăn vặt khác nhau.
Cuối cùng tôi cũng không chịu nổi.
Gửi một tin nhắn cho cô ấy: “Tôi nói tôi không thích những thứ này.”
Kết quả cô ấy lại trả lời: “Nhỡ em bé thích thì sao?”
Tôi sửng sốt nhìn màn hình di động tròn một phút đồng hồ.
Kết quả bên kia lại gửi một tin nhắn nữa: “Mặc dù bây giờ chị cũng không biết rốt cuộc em bé ở trong bụng em là của người nào, tuy nhiên nếu như cần, chị có thể gánh vác trách nhiệm nuôi dưỡng.”
???
Tại sao người nào cũng muốn nuôi con thay tôi vậy?
Cho dù tôi có mang thai thì cũng không thể sinh ra được.
Sinh một đứa trẻ của Thẩm Tứ rồi cả đời này dây dưa không rõ cùng với anh ta hay sao?
Tôi cầm điện thoại di động lên gõ chữ: “Không có mang thai, phiền chị Kỷ giữ khoảng cách.”
Có lẽ đối phương tốn không ít thời gian tiêu hóa chuyện tôi mang thai.
Bây giờ lại nghe được tin này, có lẽ lại phải bỏ chút thời gian để tiêu hóa được.
Tôi ném di động sang một bên, tiếp tục công việc.