Hôm nay là năm thứ hai ta đây xuyên đến Thanh Thuỷ Văn, cũng là ngày sinh nhật lần thứ 18 của ta.
Quan trọng nhất là, hôm nay là ngày ta đủ tuổi có thể thoát khỏi sự kiểm soát vô nhân đạo của anh trai hờ của ta!
Ở trước cổng trường, một đám người không ngừng đi ra ngoài, Giang Bình dè dặt nhìn tới nhìn lui kêu ta lại.
“Bạn học Thẩm, lúc trước em nói muốn chuyên tâm học hành, bây giờ đã thi xong rồi, với cả chúng ta đều đã trưởng thành, anh hy vọng em có thể làm…”
Tên nhóc còn chưa nói hết câu, ta lập tức cười dịu dàng nắm lấy tay nhóc đó: “Em đồng ý!”
Mặt Giang Bình đỏ bừng, lại vô thức nắm c.h.ặ.t t.a.y ta, giống như một chú chó lớn ngoan ngoãn đang lấy lòng chủ.
Hai năm trước ta mới vừa xuyên tới, đã chuyển đến trường cấp ba, khi đó Giang Bình ngay lập tức yêu từ cái nhìn đầu tiên với ta, trực tiếp tỏ tình với ta.
Mới đầu ta chỉ nhận được thư tình của tên nhóc này, người anh trai trên danh nghĩa kia liền cắt đứt tiền tiêu vặt của ta trong ba tháng, quá đáng hơn còn phạt ta không được phép ra ngoài.
Vì thế ta chỉ có thể lấy lý do muốn chuyên tâm học hành để từ chối tên nhóc này.
Hiện giờ cuối cùng cũng không cần lo lắng nữa, hai năm không được tiếp xúc thân mật với đàn ông, ta nhìn thấy cảnh tượng hấp dẫn, trong lòng thật sự rất ngứa ngáy, vì thế ta kéo cổ áo Giang Bình lên, chuẩn bị giải tỏa cơn thèm hôn trước.
Bỗng nhiên một trận trời đất quay cuồng, ta bị người khác kéo về lại vác lên vai.
Ngửi thấy mùi gỗ thông quen thuộc, ta quơ chân muốn giãy dụa muốn trốn, nhưng người
đàn ông bên dưới lại vỗ một cái lên mông ta.
“Ngoan ngoãn chút.”
Xung quanh nhiều người như vậy, tên khốn khiếp này lại dám…
Ta siết chặt nằm đắm, nghiến răng nghiến lợi: “Thẩm Úc! Anh bị điên à?”
Ta nghe thấy một tiếng cười nhạo: “Đã trưởng thành rồi, cũng giỏi rồi, hiện tại một tiếng anh trai cũng không thèm gọi nữa.”
Nói xong, không quan tâm đến Giang Bình vẫn đứng ở đó, tên oắt con này đi nhanh lên phía trước, không biết nặng nhẹ ném ta xuống ghế.
Hiện tại, vẻ mặt tên này cực kỳ đen, hẳn rất tức giận.
Dù ta không cảm thấy mình có gì sai, nhưng lại hoàn toàn không dám nhìn hẳn.
Thẩm Úc ngồi xuống bên cạnh ta, nói với tài xế phía trước một tiếng: “Đi thôi.”
Rồi hắn giơ tấm chắn, nhấc cằm talên, vòng tay ôm lấy eo ta, làm ta chỉ có thể nhìn thẳng vào mặt lạnh này.