Thẩm Úc có khuôn mặt hại nước hại dân thiên cổ, ngũ quan gần như hoàn hảo, một khuôn mặt cấm dục lạnh lùng lại cố tình có một nốt ruồi lệ ở khóe mắt.
Ta khó khăn nuốt một ngụm nước bọt, cố gắng dập tắt suy nghĩ kỳ lạ trong lòng.
Cố gắng điều chỉnh hơi thở một chút, ở trong lòng mặc niệm: Nam chính trong truyện Thanh Thuỷ Văn phật hệ đáng sợ như vậy, không được phép nhúng chàm tên này.
Người đàn ông này ngồi quá gần ta, hơi thở phả lên mặt, ta vô thức ngả đầu ra sau.
Thẩm Úc không chút động tĩnh càng tiến lại gần ta hơn, bàn tay đang ôm lấy eo ta cũng siết chặt hơn.
“Đã quên hết quy ước rồi à?”
“Không, không quên.”
Thẩm Úc nhẹ nhàng vuốt ve mép áo ta, trong đôi mắt là một biểu cảm mà ta không thể hiểu được.
“Nói lại một lần xem.”
“Không được yêu sớm, không được đi chơi riêng với con trai, không được tiếp xúc thân thể với con trai nào ngoài anh trai, không được nhìn người khác giới quá một giây…”
“Vậy lần này Tang Tang muốn bị phạt gì?”
Thẩm Úc cầm lấy một tờ khăn ướt, thong thả lau sạch tay tav ừa mới nằm tay Giang Bình.
Trạng thái của ta bây giờ có chút khó có thể diễn tả được, nữ chính trong truyện thịt luôn khác hẳn với người thường, cho dù những tình huống không phù hợp như thế này.
Không khỏi run giọng nói: “Em đã trưởng thành rồi, anh không có quyền quản em, hơn nữa…..A!”
Lời ta còn chưa nói xong, Thẩm Úc đã hung hăng nhéo phần thịt mềm bên hông ta một cái, ta không khỏi kêu lên một tiếng.
Tên khốn khiếp này híp lại đôi mắt, dường như không chút gì để ý, nhàn nhạt mở miệng: “Hơn nữa cái gì?”
Bực bội không khỏi nâng cao giọng lên một chút, dường như như vậy có thể cạy mặt nângchút chút khí thế của mình: “Hơn nữa anh lại không phải anh ruột của em!”
Dựa vào cái gì mà tên oắt con này lại quản ta nhiều thế?
Thế nhưng câu nói tiếp theo, ta vẫn không có can đảm nói ra.
Đúng lúc ta cho rằng Thẩm Úc sẽ nổi trận lôi đình, bầu không khí trong xe lại bớt căng thẳng hơn một chút.
“Ừm, dù sao cũng không phải anh ruột.”
Thẩm Úc lặp lại lời ta nói, giọng nói nghe không giống như đang tức giận, mà dường như còn mang theo chút hưng phần.
Ta không nói gì, lặng lẽ nhìn vào mặt hắn, muốn tìm được chút gì từ trên đó.
Thẩm Úc nuốt một ngụm nước bọt, hầu kết lên xuống, mang theo chút hàm ẩn ý tứ dụ dỗ: “Tang Tang, cho em một cơ hội chuộc lỗi.”
Ta nhíu mày: “Chuộc lỗi?”
Ta có làm gì sai mà phải chuộc lỗi? Thiếu chút nữa! Vừa rồi chỉ thiếu một chút nữa thôi! Ta có thể…
Thẩm Úc cuối cùng cũng buông tay đang giam cầm ta, chỉnh lại cổ áo ngay ngắn một chút:
“Anh nghĩ, Tang Tang chắc là hiểu rồi.”
Nói xong người đàn ông này xuống xe, lúc này ta mới phát hiện là đã về tới nhà rồi.