Mãi cho đến tận 8 giờ tối, Thẩm Úc cũng chưa lên lầu tìm đến ta một lần nào.
Ta cẩn thận rón ra rón rén bước ra khỏi phòng, không còn thấy bóng dáng của Thẩm Úc nữa.
Nhẹ nhõm thở ra một hơi, ta đã nói rồi mà, nam chính truyện Thanh Thuỷ Văn sao có thể làm chuyện đó thật được.
Ta vui vẻ mở tủ quần áo, lấy ra món quà sinh nhật 18 tuổi mình đã chuẩn bị.
Mình nhất định không thể tụt hậu được, đường đường là nữ chính truyện pỏn mà lại chân chó theo sau!
Lập tức khóa trái cửa, thay quần áo xong, lúc ngẩng đầu bỗng nhiên nhìn thấy lời mời kết bạn trên màn hình điện thoại.
Ảnh đại diện là một khuôn mặt tươi cười màu trắng giản dị, nội dung cũng rất ngắn gọn rõ ràng:[ Tôi là Thẩm Xuyên.]
Hắn thêm bạn với ta làm gì? Có phải nhận 2 vạn nhưng không làm gì hết, thấy ngại nên muốn trả lại tiền cho ta ư?
Ta vừa chấp nhận lời mời kết bạn, bên kia liền gửi tới mấy tin nhắn:
[Em có khoẻ không?]
[Nếu em ở nhà một mình, tôi có thể đến chăm sóc em.]
[Tôi rất nhớ em.]
[Có thể gọi video không?]
Ta còn chưa kịp trả lời thì hắn đã gọi video đến.
Lúc này cúi xuống nhìn bộ quần áo của mình, cuối cùng chọn chuyển sang cuộc gọi thoại.
Hắn dường như có chút thất vọng, giọng điệu không còn lạnh lùng như ngày hôm qua: “Không tiện gọi video sao?”
“Không… tiện lắm.”
“Không sao, chỉ cần nghe thấy giọng của em, tôi cũng rất mãn nguyện rồi.”
Hôm qua tên nhãi này còn tỏ ra bộ dáng bảo vệ trinh tiết trinh liệt, hôm nay đột nhiên lại tỏ tình với ta?
Không khỏi có chút kỳ quái, bèn lên tiếng hỏi: “Có chuyện gì sao?”
Bên kia im lặng vài giây, sau đó bất ngờ mở lời: “Tối nay được không?”
Nói xong dường như sợ ta từ chối, anh ta lại thêm một câu: “Có thể làm gì cũng được.”
Tiếp theo là một phút im lặng kéo dài.
Nhưng đó chỉ là Thẩm Xuyên im lặng, trong phút chốc đó, ta đã điều tra rõ ràng, Thẩm Úc tối nay sẽ không về.
“Vậy thì tối nay, anh đến nhà tôi đi.”
Ta nhanh tay gửi định vị cho hắn.
Đây là thứ ta mua với giá 2 vạn, dù sao cũng không thể lãng phí được.
Cuộc gọi của chúng ta vẫn chưa ngắt, ta có thể nghe thấy tiếng đối phương đang thay quần áo, ta nghĩ trong lòng, có nên thay quần áo không.
Thanh Thuỷ Văn sẽ không coi trọng thứ quái gở đó chứ nhỉ?
Nhưng đây không phải nghề của hắn sao?
Nghĩ đến đây, do dự một lúc, vẫn nên thay quần áo đi thôi.