Ta chậm rãi duỗi tay ra muốn giành lại máy tính.
“Anh, em còn chưa học xong đâu, em…”
Ta còn chưa chạm vào được, Thẩm Úc đã nắm lấy bàn tay ta đang vươn ra, một tay đặt máy tính sang một bên, nhẹ nhàng kéo một cái, ta mất đà lại ngã vào trong lòng n.g.ự.c hắn.
Lực kéo thực sự rất nhẹ, Thẩm Úc có lẽ cũng không ngờ ta lại dễ kéo đến vậy, ánh mắt lạnh lùng cũng dừng lại một giây.
Nhưng nữ chính trong truyện pỏn thì phải yếu đuối dễ ngã chứ?
Thẩm Úc nhẹ nhàng buông tay ta ra, ánh mắt hoàn toàn nhìn không ra hắn đang nghĩ gì.
Ta thuận thế ôm lấy cổ hắn, nũng nịu nói với hắn: “Anh đang nghĩ gì thế?”
“Anh đang nghĩ… làm sao mới có thể để cho Tang Tang ngoan ngoãn nghe lời.”
Không khỏi nuốt một ngụm nước bọt, ta lúc này có chút uất ức: “Em không đủ ngoan ngoãn nghe lời ư?”
“Vậy Tang Tang nói xem, hai vạn đưa một nam người mẫu, làm cái gì?”
Thân thể ta chấn động, sợ đến mức trợn tròn mắt.
“Anh… anh hai…”
“Căng thẳng như vậy? Có phải nói trúng tâm đen của Tang Tang rồi không?”
Tay Thẩm Úc ôm lấy eo ta, siết chặt từng chút một, khoảng cách giữa hai người ngày càng gần, ta đành phải áp trán mình lên trán hắn.
“Không phải đâu, em chỉ là thích anh quá thôi, anh không thấy sao, anh ta rất giống anh, em chỉ sợ anh không thích em nên mới dùng kế này thôi…”
Ta càng nói, giọng càng nhỏ, thậm chí còn bắt đầu tiếng khóc nức nở: “Anh hai…”
Tầm mắt Thẩm Úc dời đi, nhìn chằm chằm vào đôi môi ta, ánh mắt bệnh hoạn điên cuồng mà ta chưa từng bắt gặp trong đôi mắt ấy.
“Tang Tang, đêm nay, anh muốn xem tình cảm của em dành cho anh. Em không cần dùng thế thân, chỉ cần dùng anh là được.”
Thẩm Úc nói xong liền bế ta lên, ta còn tưởng ban ngày ban mặt mà tên oắt con này muốn tuyên dâm rồi, nhưng hắn lại chỉ ôm ta ngồi lên ghế, cầm một bát cháo trắng đút cho ta ăn.
Ta thật sự bị dọa đến mức cảm động. Bản thân ngoan ngoãn không dám xê dịch ra khỏi đùi của hắn.
Cứ kéo căng thần kinh như vậy, hắn cho ta ăn gì ta ăn nấy, cho đến khi tất cả thứ trên bàn đều vào bụng ta, ta mới phát hiện ra mình đã no căng không thể nhồi nhét thêm nữa.
Thẩm Úc lúc này mới thật sự hài lòng, vẻ mặt u ám đã vơi đi rất nhiều.
“Mỗi lần ăn cơm đều kén ăn, nên ăn như thế này, không thì trên người cũng không có mấy lạng thịt.”
Nói rồi, Thẩm Úc còn nhéo nhéo cánh tay mảnh khảnh của ta.
“Em có thịt mà!”
Ta bướng bỉnh ưỡn n.g.ự.c ra đằng trước, chỉ là không ngờ, hắn thế nhưng thật sự dám…
“Ừ.”
Hắn thậm chí còn gật đầu đồng ý.
Ta trợn tròn mắt nhìn, thế giới quan Thanh Thuỷ Văn đều thế này rồi sao?
Truyện pỏn còn có đường sống không?!
Ta nhìn biểu tình trêu ngươi của hắn, không nói nên lời, nửa ngày mới nghẹn ra một câu “biến thái” rồi vội vàng nhảy từ trên người tên khốn này xuống đi về phòng.