14
Còn chuyện gì nữa?
Thẩm Úc xoa xoa trán, bỏ mặc ta một mình trong phòng, rồi tự mình đi ra ngoài.
Một mình ta không biết làm sao.
Chẳng bao lâu, hắn lại đi vào, cầm theo điện thoại của ta.
Đột nhiên bản năng lại sinh ra một dự cảm không lành.
Hắn dễ dàng mở khóa điện thoại, mở danh bạ WeChat:
[182, nam thần cao lãnh]
[190, vận động viên cơ bắp sáu múi]
[187, học sinh năm nhất shota]
Hắn càng nói, đầu ta càng cúi thấp.
Hắn đọc xong danh sách, thở ra một hơi, có chút nghiến răng nghiến lợi: “Không có lời nào giải thích gì à?”
Ta không biết phải giải thích thế nào, ta với họ chẳng có quan hệ gì cả, thậm chí bởi vì muốn học hành, ta còn chưa nói chuyện với họ lấy một câu, mấy lời ghi chú này, hoàn toàn là do xuất phát từ thói quen…
Ta căng não vắt hết óc, nếu không được thì ta trực tiếp thừa nhận thôi?
Ngay lúc ta đang suy nghĩ, Thẩm Úc đột nhiên nhỏ giọng, giọng nói run rẩy nức nở từng tiếng. Thế mà hắn thật sự, đã khóc.
“Anh đẹp trai hơn họ, dáng dấp lẫn tài chính cũng hơn họ, em đối xử với anh thế nào cũng được, nhưng có thể đừng đi tìm họ nữa được không?”
Chết tiệt, ai mà chịu nổi chứ.
Ta mặc niệm vội vàng lau nước mắt cho hắn, lấy điện thoại ra xóa hết những người hẳn nhắc đến, tiếp theo nâng mặt hắn lên, nghiêm túc nói: “Em không biết yêu là gì. Nhưng, hai ngày nay anh không quan tâm đến em, em lo lắng đến nỗi không ngủ được, em không dám nghĩ đến ngày anh thật sự rời xa em…”
Chờ một lúc, ta tiếp tục: “Em thích anh.”
Không phải cân nhắc lợi hại, không phải không có lý do, mà là nghĩ đến người đàn ông này, ta sẽ cảm thấy cuộc đời đáng sống.
Chủ động ngẩng đầu hôn lên môi hắn, không mang theo bất kỳ tạp niệm nào, thành kính lại mang theo sự cuồng dã của tình yêu.
Hai ta tì trán vào nhau thở hổn hển, hắn nói: “Tang Tang, anh yêu em còn hơn yêu bản thân.”
Hắn vươn tay, nắm tay ta đan vào nhau đặt trên giường.
Một đêm không ngủ trôi qua.
15
Thực ra, vừa mới bắt đầu Thẩm Úc đã dạy ta cách trở thành một “con người”, hắn luôn dạy ta thế nào mới là yêu.
Yêu không chỉ để ý ở bề ngoài, không phải là vì bất cứ điều gì.
Hắn nói, yêu người trước yêu bản thân, thân thể của ta, chưa bao giờ là vì cái gì mà tồn tại.
Lúc này ta mới nhận ra, hoá ra những người ở thế giới cũ của ta, thật đáng thương biết bao.
May mắn thay, trời cao rũ lòng thương để cho ta gặp được Thẩm Úc.
Bốn năm sau chúng ta kết hôn, ngày hôm đó, hắn thành kính cẩn thận đeo nhẫn cưới cho ta, nâng mặt ta lên. Tất cả mọi người chứng kiến tình yêu của chúng ta.
Khoảnh khắc này, hạnh phúc lẫn tình cảm cuồng nhiệt đang lấp đầy khoảng trống giữa ta và Thẩm Úc.