Tôi chưa bao giờ bản thân lại nảy ra suy nghĩ đến tình yêu, từ ngày thức tỉnh, Tôi nhận ra mình không hề thuộc về thế giới này.
Thế giới mà Tôi đang ở, không có chuẩn mực, không có giới hạn, tất cả mọi thứ đều đáng ghê tởm.
Cho đến khi Tôi gặp một cô gái, cô ấy nói cô ấy tên là Thẩm Tang.
Tôi thậm chí bởi vì cùng họ với cô ấy mà âm thầm vui mừng.
Cô ấy khác với tất cả mọi người trong thế giới này, trong sạch như tờ giấy trắng.
Có lẽ vì đã ở trong thế giới này quá lâu, suy nghĩ của Tôi cũng bị đồng hóa.
Mỗi ngày mỗi đêm Tôi đều mơ thấy cô ấy.
Một ngày bình thường, cô ấy muốn học những chuyện đó.
Hôm đó, Tôi mới biết cô ấy là nữ chính của cuốn sách kia.
Dường như cô ấy sinh ra là để bị nhuốm bẩn.
Vậy thì sao?
Cô ấy chỉ có thể là nữ chính của Tôi, và chỉ có thể cùng Tôi tiếp tục mọi thứ.
Cô ấy muốn học, Tôi sẽ dạy.
Nhưng suy nghĩ thuần khiết của cô ấy, làm sao có thể bị những thứ ghê tởm đó nhúng chàm chứ?
Tôi cẩn thận dạy bảo, hướng dẫn từng bước, nhẫn nhịn kiềm chế.
Tôi dạy cô ấy tất cả mọi thứ, Tôi muốn cô ấy biết, thế giới vì tình yêu mà tồn tại.
Hạnh phúc vui vẻ đan xen, cho dù là loại thế giới này, cũng muốn cô ấy hiểu được, chúng tôi làm điều đó vì tình yêu, chứ không phải vì những thiết lập kinh tởm, vì ham muốn đen tối gớm ghiếc của con người.
Thực ra thì ở lại thế giới kinh tởm đó cũng không sao, có cô ấy, với tôi là đủ rồi.
Tôi đột nhiên xuyên trở về.
Thế giới này, không có một chút manh mối nào về cô ấy, Tôi chỉ có thể ngày ngày ở trong giấc mộng gặp cô ấy.
Hôm đó, đột nhiên có người gõ cửa nhà Tôi.
Cô ấy 16 tuổi, đứng ở cửa, cười ngọt ngào, cô ấy nói: “Anh, em là Thẩm Tang, em gái của anh!”
Cô ấy mất trí nhớ, quên tất cả mọi thứ về Tôi, thậm chí luôn coi Tôi là anh trai của mình.
Không sao, như vậy Tôi mới có thể quang minh chính đại cản trở em ấy yêu đương, mới có thể đường đường chính chính ở cạnh em ấy.
Tôi hối hận vì đã dạy cô ấy quá nhiều trong thế giới đó.
Những gã đàn ông đó, Tôi như thế nào đều phòng ngừa không được.
Tôi lại nhìn thấy một đống ghi chú về mấy gã đàn ông trên điện thoại của cô ấy, suốt hai ngày Tôi không muốn quan tâm đến cô ấy nữa.
Tôi muốn thuyết phục bản thân, chỉ cần cô ấy yêu Tôi nhất, vị trí của Tôi cao nhất là được.
Những người đàn ông khác… Tôi cũng có thể chấp nhận.
Tối hôm đó, cô ấy nói rõ tình cảm của mình, Tôi chưa bao giờ vui như vậy, Tôi nghĩ dù cô ấy có lừa Tôi cũng được.
Tối hôm đó, cô ấy nói rõ tình cảm của mình, Tôi chưa bao giờ vui như vậy, Tôi nghĩ dù cô ấy có lừa Tôi cũng được.
Tôi không nghĩ tới Thẩm Tang thực sự trở nên một lòng một dạ, chỉ có Tôi trong mắt em ấy.
Từ khi yêu nhau đến khi kết hôn, Tôi vẫn luôn là duy nhất của cô ấy.
Những điều chỉ dám nghĩ trong giấc mơ, Tôi đều cẩn thẩn làm mọi việc.
Mọi thứ trong mắt anh nhìn thấy đều là em.
– Hết –