9
“Đừng đi!” ta túm lấy tay áo Triệu Bạch Khanh: “Nàng ấy vô tội!” ”
ta không bao giờ muốn thấy bất kỳ ai phải c*ết vì ta nữa.
Triệu Bạch Khanh không nghe, hắn liếc nhìn tầng thanh lâu nơi hoa khôi ở, đôi mắt phượng tràn đầy sát khí, sáng đến rợn người.
“Cô cứ đứng đây, đừng đi đâu cả, lát nữa khi có người c*ết, đám đông hoảng loạn sẽ xảy ra chen lấn, rất dễ gây ra tình trạng giẫm đạp.”
“Không được, ngài không được đi! Mục Đình Đình không làm gì sai, ngài không thể giết nàng ấy…”
Triệu Bạch Khanh cười khẩy: “kiếp trước, kiếp trước nữa ta đã gi*t không biết bao nhiêu người rồi? Thêm một người nữa có là gì.”
ta bị hắn ta làm cho nghẹn lời.
Đúng, ở bên hắn quá lâu, ta suýt chút nữa đã quên mất, hắn là một kẻ s*át n*hân lạnh lùng tàn nhẫn.
“Không, ta không quan tâm quá khứ của ngài như thế nào, hiện tại, ngài có thể làm một người tốt.” ta nắm chặt lấy bàn tay đang cầm kiếm của hắn.
Biểu cảm của Triệu Bạch Khanh giống như vừa nghe thấy một câu chuyện cười: “Cô có bệnh à? Bồ tát mới làm chuyện từ bi bác ái. Ta g*ết nàng ta có lợi cho cả hai chúng ta, chẳng phải cô yêu nhất thái tử sao? Nàng ta còn sống chính là mối đe dọa lớn nhất đối với cô.”
“Không! Không phải!” ta lắp bắp nói, trong khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc, ta bất chợt nảy ra một ý tưởng không tồi: “ta đã không còn yêu thái tử nữa, thật sự không còn yêu nữa rồi.”
“Vậy cô yêu ai?” Đôi mắt phượng đã sáng rực của Triệu Bạch Khanh ghé sát về phía tôi, gần đến mức ta có thể cảm nhận được hơi thở của hắn đang rơi trên gò má.
“Bùm” một tiếng, pháo hoa nở rộ trên bầu trời, ngàn vạn tia sáng đầy màu sắc phản chiếu trong đôi mắt hắn.
Trong tiếng pháo hoa náo nhiệt , ta nhẹ giọng nói một chữ: “Ngài.”
Thời gian như ngừng lại thật lâu, chỉ có ánh sáng lấp lánh không ngừng chiếu lên gương mặt hắn.
Sau đó, cả thế giới chợt quay cuồng, hắn đè ta lên bức tường lạnh lẽo, lưỡi kiếm kề sát vào cổ tôi: “Cô lại nói dối!”
“Lần này không phải nói dối, thật sự không phải.” ta vội vàng giải thích: “Chúng ta đã cùng nhau trải qua rất nhiều chuyện, ta không tin giữa ta và ngài không có chút tình cảm nào…”
“Ta không có tình cảm gì với cô cả.” Giọng điệu của Triệu Bạch Khanh lạnh lùng vang lên.
“Vậy tại sao ngài lại đối xử tốt với ta như vậy? Tại sao ngài lại bênh vực ta trước mặt Du Phi Lân? ta rõ ràng rất tệ, rất ngốc, tất cả mọi người đều khinh thường tôi, nàng ta nói không sai, điểm nào của ta cũng không bằng nàng ta…”
“Điểm nào của cô cũng hơn nàng ta!” Triệu Bạch Khanh tức giận nói: “Là ta dạy cô trang điểm, váy vóc của cô cũng do ta thiết kế, nhảy múa, đàn tỳ bà… tất cả đều là do ta dạy cô. Ta chưa bao giờ dành nhiều tâm huyết cho bất kỳ ai như vậy, ai dám nói xấu cô chính là sỉ nhục ta…”
Giọng nói của hắn đột ngột dừng lại, bởi vì chính hắn cũng nhận ra lỗ hổng trong lời nói của mình – nếu như không có tình cảm, sao có thể tức giận đến vậy?
10
“Ta không yêu mỹ sắc, bất kỳ nữ nhân nào cũng không thể trói buộc được ta, cô cũng không thể.”
“Ừm.”
“Cô chỉ là một quân cờ của ta thôi, ta vẫn luôn lợi dụng cô.”
“Ừm.”
“Cô rất ngốc, cô không xứng với ta.”
“Ừm.”
Triệu Bạch Khanh tức giận túm lấy cổ tôi: “Không cho phép cô ‘ừm’ nữa, cô có nghe thấy ta nói gì không? ta không yêu cô, không yêu chút nào! ”
ta rưng rưng nhìn hắn, đôi mắt đầy vẻ hoài nghi: “Được thôi. ”
Khoảnh khắc lời nói đó thốt ra khỏi miệng, cảm xúc trong lòng bỗng chốc trở nên vô cùng rõ ràng.
ta hiểu ra, ta thực sự đã thay lòng.
ta không yêu thái tử nhiều như ta nghĩ.
Thế nhưng, ta cũng hẳn đã yêu Triệu Bạch Khanh.
Nửa thật nửa giả, phần lớn là do muốn giữ hắn lại.
Giờ phút này, Triệu Bạch Khanh giống như thực sự đã rơi vào cái bẫy dối trá của tôi, cảm xúc trong ánh mắt hắn phức tạp, lẫn lộn, không ngừng lặp đi lặp lại rằng hắn không yêu tôi.
“Ừm, ta tin, ta thực sự tin ngài.” Nước mắt ta rơi đầy mặt, nhưng vẫn cứ níu lấy tay áo hắn, không chịu buông ra.
Pháo hoa đã tắt hẳn, xung quanh chìm vào bóng tối.
Giống như giữa mỗi cuộc chiến dai dẳng, đều sẽ có những khoảnh khắc tạm ngưng yên tĩnh.
Triệu Bạch Khanh chầm chậm cúi đầu, trán khẽ chạm vào trán tôi, mũi khẽ chạm vào mũi tôi.
Nước mắt ta hòa vào mồ hôi của hắn.
“Ta đã dạy cô rất nhiều thứ, trang điểm, tết tóc, mặc quần áo, tài nghệ, cử chỉ,… Nhưng ta chưa dạy cô cách hôn.”
ta sững sờ, cảm nhận được đôi môi hắn nhẹ nhàng áp lên môi tôi, hơi ẩm ướt, có chút tê dại,giống như một con hạc bị thương mổ lên những bông hoa mềm mại, cánh hoa rơi xuống mặt nước, tạo ra những gợn sóng tròn lặp đi lặp lại.
Khoảnh khắc phóng túng này, là lần đầu tiên thất thần trong cuộc đời lúc nào cũng sống trong cẩn trọng của hắn.
Hắn rất nhanh đã tỉnh táo trở lại, sau đó đột ngột đẩy ta ra: “Ta không yêu cô.”
Hơi ấm của hắn vẫn còn vương trên môi tôi.
“Ta đã từng nói với cô, ta đã từng nhờ quốc sư xem qua bát tự của cô, ông ấy nói, số mệnh của ta và cô bị gắn chặt với nhau.”
“Ừm, ta nhớ.”
“Thực ra không chỉ có ta và cô, còn có Triệu Quân Dao nữa.” Triệu Bạch Khanh nắm lấy tay tôi, vẽ vẽ vào lòng bàn tay tôi, hắn thông minh hơn người, chỉ vài lời đã giải thích rõ ràng mối quan hệ phức tạp giữa chúng ta.
“Bản mệnh tinh tú của Triệu Quân Dao nằm ở sao Cang, đã sắp sửa lụi tàn, cô là hộ tinh của hắn, còn ta là sao Ngưu Lang, sẽ thế chỗ của hắn, chỉ cần hắn diệt vong, ta sẽ tỏa sáng, nhưng đột nhiên lại có một ngôi sao băng đụng phải hắn, khiến hắn rơi vào quỹ đạo của ta.
Hắn, cô và ta, ba vì sao của chúng ta bắt đầu chuyển động cực kỳ phức tạp, không ngừng luân chuyển, tương ứng với sự trùng sinh không ngừng hiện tại. Chỉ khi nào cô chủ động điều chỉnh lại quỹ đạo, tiếp tục làm hộ tinh của hắn quỹ đạo của ta mới có thể trở lại bình thường.”
Vì vậy, kiếp này, ta nhất định phải ở bên cạnh Triệu Quân Dao, chúng ta mới có thể thoát khỏi số mệnh trùng sinh hết lần này đến lần khác.
Triệu Bạch Khanh nói: “Trong mấy mươi năm tơi, sao Ngưu Lang sẽ là ngôi sao sáng nhất trên bầu trời, ta là quân vương đã được định sắn, sinh ra để thống trị thiên hạ, nếu ta không thể quay trở lại quỹ đạo, thiên hạ chắc chắn sẽ đại loạn.”
Hắn lại lần nữa tuốt kiếm ra, lưỡi kiếm tỏa ra ánh sáng lạnh lẽo, mũi kiếm chĩa thẳng về phía thanh lâu: “Tất cả những ai cản trở ta đăng cơ ta, đều phải c*ết.”
Hắn vẫn muốn g*ết Mục Đình Đình.
“Đừng đi!” ta lập tức lấy con dao găm giấu trong tay áo ra.
“Thực ra, vẫn còn một cách khác nữa, đó chính là…… ta chết. ta đặt con dao găm lên cổ: “Chỉ cần ta c*ết đi, Sự luân chuyển phức tạp của ba ngôi sao sẽ dừng lại, ngài sẽ có thể thoát khỏi tình cảnh phải trùng sinh hết lần này đến lần khác.”
“Không!” Triệu Bạch Khanh vụt một tiếng xông tới, đoạt lấy con dao trên tay ta đo.
ta cười nhạo: “Lần này không được, sẽ có lần khác, ta thề, chỉ cần kiếp này ngài dám lạm sát người vô tôi, ta sẽ …… ngay lập tức”
“Câm miệng!” Triệu Bạch Khanh che miệng ta lại.
Hắn đau khổ dán môi lên mu bàn tay, cách một bàn tay hôn lên đôi môi tôi.
“Vì sao? Vì sao nàng nhất định phải thay đổi ta?”
Vì ngài cũng đã thay đổi ta, ta chỉ báo đáp lại những gì ta nhận được.
Nước mắt ta rơi lên mu bàn tay hắn.
Từ xa bỗng nhiên vọng lại tiếng gọi của Triệu Quân Dao: “Tiểu Viên, nàng ở đâu?”
Tào Bạch Khiêm lập tức rút tay lại, lùi vào bóng tối.
“Tiểu Viên?.” Triệu Quân Dao càng lúc càng tới gần.
ta vội vàng lau khô nước mắt, bước ra khỏi bóng tối, tiến về phía chàng ta.
“Tiểu Viên, nàng đây rồi! Cô tìm nàng lâu lắm rồi.” Tào Quân Dao đứng dưới ánh sáng, áo bào trắng tinh khiết, y như con người hắn, nhân từ, chính trực, không hề có chút bóng tối.
“Ngài đã gặp được Mục Đình Đình chưa?” ta hỏi.
Triệu Quân Dao cười: “Tất nhiên rồi, lúc cô nhìn thấy nàng ta, nàng ta đang nhảy múa, múa rất đẹp, đàn cũng rất hay, dung nhan quả thực là tuyệt sắc giai nhân.”
Ánh mắt hắn tràn đầy sự ngưỡng mộ, trong lòng ta thầm nghĩ, quả nhiên, hắn đã yêu nàng ấy mất rồi.
Nhưng Triệu Quân Dao lại đột nhiên ôm tôi: “Cô suýt nữa thì đã nhất kiến trung tình với nàng ta, nhưng trong lòng ta đã có Tiểu Viên, bị lấp đầy mất rồi, không thể chứa được ai khác nữa.”
Giây phút này, trái tim ta tràn ngập cảm giác tội lỗi, ta biết rõ bản thân đã phụ tấm chân tình của hắn.
Trước đây, trải quan ba mươi ba kiếp, khi ta khao khát, ta lại yêu mà không được, mà kiếp này, khi ta đã không còn muốn nữa, vậy mà chàng ta lại đáp lại tôi.
“Tình cảm của ta dành cho Tiểu Viên, trời đất có thể chứng giám, cả đời này, trừ khi c*ết, ta sẽ không bao giờ rời xa nàng.”
ta trấn động đến mức không nói nên lời.
Triệu Quân Dao sở hữu gương mặt tuấn mỹ mà ta yêu thích nhất, là tình lang trong mộng của ta suốt bao đêm, khi hắn hứa sẽ yêu ta cả đời, sâu thẳm trong lòng tôi, dường như đã biến thành một tòa thành trống phủ đầy tuyết.
ta nhớ đến Triệu Bạch Khanh máu lạnh vô tình, nghĩ về những người dân vô tội mà ta đã gián tiếp làm hại, nghĩ về người nhà đã ngày một tốt lên… tại sao ta vẫn chưa hài lòng?
ta nên biết thỏa mãn.
Vì vậy, ta nói: “Được.”