Ba Mươi Ba Kiếp Trùng Sinh

Chương 6


11

Ba năm sau, Triệu Bạch Khanh soán ngôi đăng cơ.

Kiếp này, hắn không huyết tẩy triều đình

Hoàng đế bị giam lại, Triệu Quân Dao cũng bị bắt, mà ta và con trai đều không chết.

“Trông nó rất giống nàng.” Triệu Bạch Khanh bình luận.

Các cung nữ và hoạn quan trong Đông Cung run rẩy quỳ sụp xuống, Triệu Bạch Khanh đi tới đâu đều có vô số người cung kính hô một tiếng tân đế.

ta rất bình tĩnh, ôm con trai cùng Triệu Quân Dao, Hành lệ với hắn: Bệ Hạ, thằng bé tên là Triệu Tiểu Trừng.” ”

“Tiểu Trừng?” Ánh mắt Triệu Bạch Khanh trở nên rất xa xăm trong chốc lát: “Tên hay.” ”

Ta cúi đầu, cung kính nói: “Tên xấu dễ nuôi, ta chỉ hy vọng con trai ta là một đứa trẻ ngốc nghếch tầm thường, vẫn mong bệ hạ nhân từ.” ”

Lời vừa dứt, ta lấy hết can đảm ngước lên nhìn hắn.

Triệu Bạch Khanh một thân long bào đen, phong thái đế vương, uy nghiêm tựa núi non.

Hắn quay đầu tránh đi ánh mắt của tôi, nhìn về phía cửa sổ, nơi ngọn núi Thanh Tuế đã đứng sừng sững suốt vạn năm.

“Các người sẽ chuyển lên sống ở ngôi miếu trên núi, không có lệnh của trẫm, không được phép tiếng cung.”

“Dạ.” ta quỳ xuống nghe lệnh.

Yêu hân tình thù, tất cả đều đã tan biến, sự thuận phục mới là điểm tựa suốt đời của tôi.

Không phải ta chưa từng nghĩ đến việc chống lại, chỉ là ta không thể đấu lại số mệnh.

Vậy thì, ta sẽ cố gắng hết sức để vun vén cuộc sống trong phạm vi khả năng của bản thân.

ta cùng Tiểu Trừng sống trên núi mười năm.

Trong khoảng thời gian này, Triệu Quân Dao đã mất vì bệnh.

Hắn vốn là sao Cang sắp tắt, tuổi thọ không dài.

Triệu Bạch Khánh cho phép hắn được an táng trong hoàng lăng

ta vẫn dựng một ngôi mộ nhỏ cho hắn ở phía nam ngọn núi, sáng nào cũng tới thăm.

Núi non như thuở sơ khai, mỗi ngày dài tựa như một năm.

Ngày nắng, ta trồng rau, ngày mưa ta câu cá, ngày râm ta mài mực, trước cửa nhà có bóng liễu, thuyền lan, sương khói nhẹ nhàng, từng cơn gió khẽ lướt qua sợi dây câu.

Trong chùa tĩnh lặng an yên, mây phủ đá, núi già cây cỗi, nước non xoa dịu tâm hồn, hoa cỏ xua tan bao muộn phiền.

Phiền não duy nhất chính là trong cung thường xuyên gửi đến những thùng sách lớn.

Tứ thư ngũ kinh, binh thư đế sách, trên sách còm viết đầy những chú giải, đều là chữ viết của Triệu Bạch Khánh.

Thị vệ mang sách đến quỳ xuống nói: “Bệ hạ có khẩu dụ, Hà phu nhân ở trên núi cũng nên chăm chỉ đọc sách…”

ta kinh ngạc.

Triệu Bạch Khánh quả thực đã dạy ta đến nghiện rồi.

Đầu óc ta vốn không thông minh, nhưng theo lời dạy của Triệu Bạch Khánh, cộng với việc sớm tối học thuộc, ôn luyện đúng giờ, dần dần cũng đọc hiểu được phần lớn sách.

Tiểu Trừng ngày một lớn, kiến thức của ta cũng ngày một tăng lên.

Khi Tiểu Trừng lên bảy, ta đã có đủ khả năng để làm thầy dạy cho thằng nhóc.

Rất may, thằng bé không thừa hưởng bộ não ngốc nghếch của tôi.

Thằng bé rất thông minh, nhớ dai, mười lăm tuổi đã có thể ngồi luận đạo cùng ta.

Lúc đó ta đã ba mươi bảy tuổi.

Ta sống ở núi Thanh Tuế, đứng trên núi nhìn xuống xa xa, có thể thấy được cung điện nguy nga.

Bên trong những bức tường đỏ son, dưới những mái ngói men xanh vàng, còn có vô số chuyện đang diễn ra.

Đôi khi ta lại nhớ đến Triệu Bạch Khanh.

Hắn quản lí triều chính rất tốt, luôn lắng nghe ý kiến của người khác, ra sức vì quốc gia.

Dẹp yên giặc Thát Đát ở biên cương, quét sạch giặc Oa ở phía Đông Nam, thực hiện những cải cách mới cho xã tắc, đo lại ruộng đất khắp thiên hạ, trừng phạt đám hào cường ức hiếp nông dân nghèo…

Nghe nói đến nay hắn vẫn chưa có con cái, toàn tâm toàn ý dốc sức cai trị đất nước.

Hắn gần như là một vị hoàng đế hoàn hảo, khuyết điểm duy nhất là hắn quá thích tự mình làm mọi việc, cái gì cũng muốn tự mình học hỏi nghiên cứu.

Hắn vắt óc suy nghĩ, làm việc ngày đêm, mới bốn mươi tuổi đã lâm bệnh nặng.

Ánh sáng của Ngưu Lang tinh đã trở nên ảm đạm.

Ngự y chẩn đoán, có lẽ hắn không qua được mùa đông này.

Thời tiết chuyển hẳn sang thu, khắp núi đều nhuốm màu lạnh lẽo.

Phó Ương cùng thái giám trưởng quản đến Thanh Tuế Sơn, đứng trước miếu tuyên thanh trì.

Con trai ta, Triệu Tiểu Trừng, được Triệu Bạch Khanh nhận làm con nuôi, trở thành thái tử.

Ta cũng không phải không ngờ tới.

Kể từ đầu xuân, các đại thần trong triều đã không ngừng tranh luận về vấn đề hoàng tự, vương gia khắp nơi cũng bắt đầu có dị động, số lượng thị vệ dưới chân núi Thanh Tuế nhiều hơn năm ngoái đến bảy tám lần.

Kể từ khi đó, Triệu Bạch Khánh đã bắt đầu đề phòng có kẻ sẽ hãm hại chúng ta.

Bây giờ hắn đã cho người công khai đưa chúng ta vào cung.

Kể từ khi bệnh liệt giường, Triệu Bạch Khinh thường xuyên cho triệu kiến Tiểu Trừng, cùng hắn phê duyệt tấu chương.

Hắn trước nay chưa từng gặp ta.

Tính cách của ta dễ thích ứng với mọi hoàn cảnh, ta dạo lung tung trong cung, ngắm nhìn những cung nữ trẻ tuổi đi đi lại lại.

Ai ai cũng tươi tắn rạng ngời, thực sự rất đẹp, ta không khỏi cảm thán bản thân đã già rồi.

“Hà phu nhân, bệ hạ triệu ngài vào nói chuyện.” Thái giám đột ngột gọi ta.

Ta nhanh chóng theo hắn đến Càn Thanh cung, luôn cảm thấy hình như hôm nay vẽ lông mày hơi lệch, khóe mắt dường như lại có thêm nếp nhăn rồi.

Bước vào phòng ngủ của Triệu Bạch Khanh, mùi thuốc nồng nặc ập vào mũi, bầu không khí đầy nghiêm trang.

Triệu Bạch Khánh ngồi trên giường, màn trướng buông thấp, che khuất hoàn toàn hắn.

Ta ở nơi sáng, hắn ở nơi tối, hắn có thể nhìn thấy ta, nhưng ta lại hoàn toàn không thể thấy hắn.

“Tiểu Viên.” Hắn gọi khuê danh của ta.

Đã nhiều năm rồi không còn ai gọi ta như vậy, ta sững sờ, quỳ xuống đất: “Có thần.”

Hắn im lặng một lúc lâu.

Khi Triệu Bạch Khanh lần nữa lên tiếng, giọng nói của hắn khàn đặc, lạnh lùng, hỏi ta về sinh hoạt hàng ngày của Tiểu Trừng, ta nghiêm túc trả lời từng câu một.

“Hà phu nhân bình thường có kiên trì đọc sách không?”

“Thưa bệ hạ, có.”

Triệu Bạch Khánh hỏi ta vài câu về sách lược trị nước, ta suy nghĩ kỹ lưỡng rồi nghiêm túc trả lời.

Hắn dường như đang cười khẽ: “Tri thức phong phú, quả thực như một thư viện sống.”

Ta cũng không nhịn được cười, chợt nhớ lại nhiều năm về trước.

Hắn dạy ta bài “Dương châu tây mạn”, ta mãi không học được, khóc hết nước mắt, cũng không biết hắn đã lau hết bao nhiêu chiếc khăn tay, dạy ta hết lần này đến lần khác.

Khi cuối cùng ta cũng có thể gảy được mười nốt trọn vẹn, hắn gần như nhảy dựng lên vỗ tay khen ngợi: “Tốt lắm tốt lắm, hay quá đi mất, quả thực là Chung Tử Kỳ tái sinh! Lưu Bá Nha sống lại!”

“Hà phu nhân.” Triệu Bạch Khánh ho dữ dội một lúc, sau đó lại đứt quãng nói tiếp: “Nàng cũng có tài trị quốc an bang, như vậy trẫm cũng yên tâm rồi… Nàng làm thái hậu triều ta, có thể giúp đỡ Tiểu Trừng làm tốt công việc hoàng đế.”

Tiếng ho của hắn ngày càng dữ dội, toàn thân ta căng cứng, lo lắng vô cùng.

Đột nhiên, trên màn trướng xanh lam hiện lên những tia máu.

Ta vội vàng đứng dậy lao tới, ngự y và thái giám canh giữ hai bên cũng xông vào.

“Để nàng đi, đừng để nàng thấy trẫm!” Triệu Bạch Khanh lớn giọng hạ lệnh, màn trướng xanh lam rung lắc dữ dội.

Thái giám vội vàng mời ta đi: “Hà phu nhân, bệ hạ không muốn để phu nhân… thôi, xin phu nhân hãy đi đi.”

ta lùi ra khỏi điện của hắn.

Đêm đã khuya, hành lang cung điện chỉ có một ngọn đèn leo lét, những ngôi sao trên trời đều trở nên mờ nhạt tối tăm.

ta đứng sững một lúc lâu, dường như không còn cảm xúc, cả người trống rỗng bơ vơ.

Nhưng nước mắt lại không kìm được tuôn rơi.

Luôn luôn như vậy, cơ thể ta trước nay luôn cảm nhận được cảm xúc trước cả tâm hồn.

Phía sau, các thái y, cung nhân vội vã ra vào, mang theo những cơn gió lạnh lẽo.

Đột nhiên, một ông lão râu bạc lảo đảo bước tới, toàn thân nồng nặc mùi rượu, đôi mắt đục ngầu vừa thấy ta bỗng trở nên sáng rõ: “Ngươi… Hộ tinh của sao Cang?”

ta kinh ngạc: “Ngài là quốc sư?”

Quốc sư điên khùng bật cười, vỗ tay lớn tiếng: “Thiên mệnh! Thiên mệnh!”

ta nắm chặt lấy bả vai ông ta hỏi lớn: “Bệ hạ sẽ thế nào? Ngài ấy có thể sống lâu trăm tuổi không.”

Quốc sư vừa nhảy múa, vừa kéo ta đi: “Nào, nào…”

ta không tự chủ mà đi theo ông ta, vượt qua từng cánh cổng cung điện, bước lên đến vọng tinh đài.

Trên trời mây đen che phủ, không nhìn thấy sao trăng, ta hỏi quốc sư rốt cuộc muốn cho ta xem điều gì, ông ta chỉ vào ba món đồ trong trận đồ bát quái.

“Ngươi xem, đây chính là những món đồ mà bệ hạ chọn để chôn cùng, ngài ấy bảo lão phu làm phép, đảm bảo ba thứ này phải đi theo ngài ấy trùng sinh, trùng sinh chính là một vòng luân hồi mới, là người hay là chó còn chưa biết chắc được…”

“Ngài đừng có nói láo!” ta tức giận, nhưng nước mắt lại tuôn trào, rơi xuống trận đồ.

ta vội vàng quỳ xuống lau khô giọt nước mắt, sợ làm rối loạn con đường luân hồi của Triệu Bạch Khánh.

Khi đến gần, ta ngẩng đầu là có thể nhìn rõ ba vật dụng được chọn để chôn cùng – thanh kiếm trấn quốc đã cùng hắn chinh phạt khắp phương, cây bút lông đã phê duyệt vô số tấu chương, còn có, một miếng mực.

Một miếng mực tròn vo tỏa hương cam nhẹ nhàng, trên đó còn khắc hai chữ nguệch ngoạc: “Tranh Ngâm”.

Đúng lúc đó, tiếng chuông đồng trong cung vang lên chín tiếng trầm hùng, từ Càn Thanh cung đến Thái Hòa điện, từ cửa Trường An môn đến Thanh Tuế Sơn, từng đợt rung chuyển, âm thanh vang vọng đánh tan mọi yêu ma quỷ quái, tan vào màn đêm hỗn loạn.

Chưa đến mười, đã hết chín, chân long đã chết, thiên tử đã băng hà.

Triệu Bạch Khanh đi rồi.

Giây phút đó, nước mắt ta không ngừng tuôn rơi.

Quốc sư nhảy múa trong gió, lẩm bẩm: “Ngưu Lang hạ, Cang tinh sáng, hộ tinh phước thọ trường miên…”

Nước mắt ta tuôn mãi không thôi, nhưng trái tim ta lại trở nên rõ ràng kiên định.

ta đứng dậy, nhìn về phía non sông phía xa, ta hiểu, ta nhất định sẽ kế thừa di nguyện của Triệu Bạch Khanh, giúp đỡ Tiểu Trừng lên ngôi, tiếp tục kéo dài tình yêu của hắn đối với giang sơn xã tắc này.

-Hết-


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.