1.
Đây là năm thứ ba sau khi ta chết.
Hồn phách ta không thể nhập luân hồi, cứ thế mà phiêu đãng không dứt.
Ta nhìn Lý Thừa Dục phong Lục Nhược làm quý phi, từng li từng tí sủng ái.
Lục Nhược nói dạo gần đây không thèm ăn, hắn liền sai ngự trù nấu canh bổ dưỡng, từng muỗng từng muỗng đút cho nàng.
Lục Nhược hiểu chuyện, hỏi hắn: “Món canh tốt thế này, có nên đưa chút ít đến phủ cho Thẩm tỷ tỷ không?”
Lý Thừa Dục liền sa sầm mặt, bực bội đáp: “Thẩm Đông là loại nữ nhân quen chinh chiến sa trường, thân thể mạnh mẽ vô cùng, cần bổ dưỡng làm gì.”
Lục Nhược lại hỏi: “Thẩm tỷ tỷ không chịu gặp Hoàng thượng, cũng không gửi thư từ nào vào cung, Hoàng thượng không sốt ruột sao?”
“Sốt ruột cái gì? Nàng muốn ồn ào thì cứ để nàng náo.”
Lục Nhược mềm mại tựa vào lòng Lý Thừa Dục, khẽ nũng nịu: “Được rồi, là lỗi của Thẩm tỷ tỷ, Nhược Nhi thay nàng nhận lỗi với Hoàng thượng.
“Hoàng thượng đừng nóng giận nữa được không? Nhược Nhi sẽ xoa ngực cho Hoàng thượng.”
Lý Thừa Dục cười: “Vẫn là nàng ngoan ngoãn.”
Rồi bọn họ lại điên loan đảo phượng trong trướng, ngày hôm sau, Lý Thừa Dục thậm chí không thượng triều.
Thỉnh thoảng, hắn cũng sẽ nhớ đến ta.
Hắn đứng trong thư phòng, nhìn tuyết rơi ngoài sân, ngây ngẩn nói: “Tuyết rơi rồi.”
Ta vốn rất thích tuyết, khi còn trẻ, Lý Thừa Dục thường đắp cho ta những chú cún con và thỏ nhỏ bằng tuyết xinh xắn.
Tên thái giám đã hầu hạ hắn nhiều năm hiểu rõ tâm tư của hắn, liền dè dặt nhắc nhở:
“Hay là, Hoàng thượng đến thăm Thẩm tướng quân?”
Lý Thừa Dục giật mình tỉnh lại, lập tức nghiêm mặt: “Nàng là thứ gì, cũng xứng để trẫm tự mình đi thăm hay sao.
“Nàng đã không tự trở về cung, thì mãi mãi không cần quay về nữa.”
Hắn đâu biết, ta đã trở về.
Ta chỉ lặng lẽ trôi nổi trên bãi tuyết ngoài cửa sổ, dõi theo hắn.
Hắc Bạch Vô Thường nói, ta còn trần duyên chưa hết, không thể vào luân hồi.
Vì thế, ta chỉ có thể phiêu đãng trở lại hoàng cung mà năm xưa từng thề không bao giờ đặt chân đến, ngày ngày nhìn Lý Thừa Dục, suy nghĩ làm sao mới có thể dứt trần duyên.
Không biết đã qua bao nhiêu ngày đêm, nơi biên cương báo tin: “Khương Nhung xâm chiếm, trong vòng nửa tháng ngắn ngủi, đã chiếm mấy tòa thành trì.”
Lý Thừa Dục hoảng loạn.
Trong triều đình, bá quan dâng tấu:
“Người có thể chống lại Khương Nhung, chỉ có Thẩm tướng quân.”
“Dù Thẩm tướng quân là nữ lưu, nhưng quả thực là anh hùng hào kiệt, chỉ cần nàng khoác giáp ra trận, Khương Nhung ắt sợ vỡ mật, bỏ trốn trong đêm.”
Bất đắc dĩ, Lý Thừa Dục phải đích thân đến Thẩm phủ mời ta.
Điều này nằm trong dự liệu của ta, bởi triều đình ta vốn trọng văn khinh võ, giờ trong triều người có thể dẫn binh đánh trận, chỉ có ta.
Thẩm phủ vắng lặng tiêu điều, chỉ còn lại thị nữ Bạch Thúy cầm chổi lớn quét tuyết trước cổng.
Nàng nhìn thoáng qua Lý Thừa Dục đang vi hành, tiếp tục quét tuyết, không nói lời nào.
Lý Thừa Dục xoa mũi, có phần không tự nhiên.
Bạch Thúy từng là phi tần trong cung, vị phân rất thấp, chỉ đứng hàng bát phẩm.
Khi ấy nàng suýt bị Lục Nhược hành hạ đến chết trong lãnh cung, được ta cứu về, nàng thà làm thị nữ bên cạnh ta, nên ta xin Lý Thừa Dục, đưa nàng ra khỏi cung.
Giờ gặp lại Lý Thừa Dục, Bạch Thúy vẫn không có sắc mặt tốt.
“Nói với Thẩm Đông, trẫm đã đến.”
Bạch Thúy buông chổi, im lặng hồi lâu: “Xin thứ lỗi, nô tỳ không thể tuân mệnh.”
Lý Thừa Dục giận dữ: “Một ả nô tỳ, cũng dám kháng chỉ?!”
Bạch Thúy hạ giọng đáp: “Không phải nô tỳ không muốn bẩm báo Thẩm tướng quân.
“Mà là Thẩm tướng quân đã mất rồi.”
Lý Thừa Dục ngây ngẩn cả người.
Thân thể hắn chấn động, suýt không đứng vững.
Nhưng ngay sau đó, hắn lấy lại tinh thần, bật cười lớn.
“Bạch Thúy, ngươi oán hận Nhược Nhi, trách trẫm sủng ái nàng, cũng không cần phải dùng lời này lừa trẫm.”
Bạch Thúy lặng im một lát, nhẹ giọng thừa nhận:
“Nô tỳ đúng là hận Nhược quý phi, năm xưa nàng vu khống nô tỳ trộm vòng ngọc, khiến nô tỳ bị giam vào lãnh cung, còn thả chó dữ cắn nô tỳ. Nô tỳ thật không thể không hận.”
Lý Thừa Dục phất tay, lạnh nhạt đáp: “Khi đó, Nhược Nhi tuổi nhỏ, vòng ngọc ấy là trẫm tặng nàng ấy, nàng ấy chỉ quá vội vàng nên mới hàm oan ngươi.
“Chó dữ cũng là chuyện ngoài ý muốn, Nhược Nhi vốn hiền lành, dịu dàng, lại sợ chó nhất, làm sao có thể sai khiến chó dữ cắn ngươi?”
Bạch Thúy bình tĩnh nói: “Đấy chính là lý do nô tỳ oán giận Hoàng thượng đã sủng ái Nhược quý phi.”
“Hoàng thượng chỉ tin mình nàng ta, từ đó mà mù mắt, điếc tai.”
Lý Thừa Dục giận dữ đến biến sắc.
“Chỉ là một kẻ ti tiện, cũng dám oán trẫm sao?” Hắn đã mất kiên nhẫn, “Trẫm không muốn so co với ngươi, Thẩm Đông đâu? Gọi nàng ra đây!”
Bạch Thúy cúi đầu, giọng đều đều: “Đó chính là điều nô tỳ muốn nói. Nô tỳ quả thực oán hận Nhược quý phi, cũng oán giận Hoàng thượng, nhưng nô tỳ không hề nói dối—
“Thẩm tướng quân thực sự đã chết.”
2.
Trên núi hoang, tuyết trắng phủ kín những tán thông.
Khi Bạch Thúy dẫn Lý Thừa Dục đến trước mộ ta, hắn đã thở hồng hộc vì mệt.
Bạch Thúy phủi lớp tuyết trên bia mộ, để lộ rõ ràng tên ta khắc trên đó.
——Mộ của Trấn Viễn tướng quân Thẩm Đông.
Ta lơ lửng bên cạnh, nhìn chằm chằm vào phản ứng của Lý Thừa Dục.
Hốc mắt hắn đỏ bừng, nhìn bia mộ như không thể tin vào mắt mình.
Nhưng chỉ giây lát sau, hắn dường như kịp phản ứng, cất tiếng cười lớn.
Tiếng cười làm rung động tuyết đọng trên những tán thông.
“Giả chết, đây nhất định là giả chết!” Lý Thừa Dục đắc ý, “Ngươi nghĩ trẫm không nhìn thấu trò vặt vãnh này sao?”
“Thẩm Đông, không ngờ ngươi bây giờ lại tham sống sợ chết đến mức dùng cách này để trốn tránh ra trận.”
Lý Thừa Dục lấy ra một miếng ngọc bội, ném xuống trước mộ ta.
“Ngươi còn nhớ không, năm ngươi mười sáu tuổi, ngươi và trẫm đã có một ước định.
“Chỉ cần trẫm đưa ra miếng ngọc bội này, bất kể chân trời góc bể, ngươi cũng sẽ lập tức đến bên trẫm, liều mình bảo vệ trẫm.”
Ta lặng lẽ nhìn Lý Thừa Dục.
Liều mình bảo vệ ư?
Ta đã liều mạng vì hắn không biết bao nhiêu lần.
Khi Bát vương tranh đoạt ngôi báu, ta bảo vệ hắn một đường từ Trường Thắng môn đánh về hoàng cung, đổi lấy ngôi Thái tử cho hắn bằng thân thể đầy rẫy vết thương.
Khi hắn đăng cơ, có kẻ làm phản. Ta xông vào giữa màn mưa tên dày đặc, chém đầu thủ lĩnh phản quân, giữ yên xã tắc cho hắn.
Sau này, khi hắn muốn nghênh Lục Nhược tiến cung, lòng ta nguội lạnh như tro tàn.
Thế nhưng khi hắn bị thích khách ám sát, ta vẫn theo bản năng mà đỡ lấy nhát dao cho hắn.
Thích khách chết, Lục Nhược khóc òa nhào vào lòng hắn, còn ta, ôm vết thương trở về Thẩm phủ, mới phát hiện lưỡi dao của thích khách tẩm độc mãn tính không có thuốc giải.
Khi phát hiện ra, ta chỉ còn sống được bảy ngày. Ta đến cung cầu kiến, muốn giao phó hậu sự.
Hắn ngủ lại trong cung của Lục Nhược, thái giám cản ta ngoài cửa, nói rằng Hoàng thượng đang ở bên chăm sóc Lục quý phi bị bệnh, bất cứ ai không phận sự đều không được gặp.
Giờ đây, ta lặng lẽ nhìn Lý Thừa Dục điên cuồng trước mộ phần ta, muốn ta thực hiện lời thề liều chết bảo vệ hắn.
Nhưng ta đã chết rồi, không còn mạng thứ hai để dâng nữa.
3.
Đêm đó, Lý Thừa Dục rời khỏi mộ ta trong cơn tức giận, quay về hoàng cung.
Vừa vào đến cung, hắn nghe tin Lục Nhược ngất xỉu, vội vàng đến thăm.
Lục Nhược tỉnh lại, níu tay áo Lý Thừa Dục: “Hoàng thượng gặp Thẩm tỷ tỷ rồi sao?”
Lý Thừa Dục sầm mặt, không đáp.
“Có phải Thẩm tỷ tỷ lại vô lễ, khiến Hoàng thượng tức giận không?” Lục Nhược làm nũng, kéo tay áo hắn lay nhẹ: “Vậy tối nay để Nhược Nhi hầu hạ Hoàng thượng nhé? Nhược Nhi sẽ múa cho Hoàng thượng xem, Hoàng thượng sẽ vui thôi.”
Trước đây chiêu này của nàng trăm phát trăm trúng.
Nhưng lần này, Lý Thừa Dục chỉ vỗ vai nàng rồi đứng dậy: “Thân thể nàng yếu, cứ nghỉ ngơi trước đi.”
Hắn bỏ Lục Nhược lại, quay về Ngự Thư Phòng.
Hắn lục tìm một hồi, cuối cùng lấy ra một bức họa.
Trong bức tranh, một thiếu nữ đang cầm nhành mai đỏ rực, dáng vẻ vừa thanh tú vừa hoạt bát.
Tiểu thái giám đứng bên tò mò: “Hoàng thượng, đây là tranh của Lục quý phi đúng không ạ?”
Lý Thừa Dục ngẩn người.
Tiểu thái giám lập tức nhận ra mình lỡ lời, quỳ xuống, tự tát vào miệng: “Nô tài đáng chết!”
Hắn đã nhận ra, người trong tranh không phải Lục Nhược.
Mà là Thẩm Đông, người mà Hoàng thượng chán ghét nhất.
Lý Thừa Dục im lặng hồi lâu, giọng đều đều: “Ngươi đứng lên đi.
“Ngươi nhắc trẫm mới nhớ, Lục Nhược và Thẩm Đông… quả thật có đôi phần giống nhau.”
“Nhưng vẫn là Nhược Nhi tốt hơn.” Hắn nặng nề mà lặp lại, “Nhược Nhi dịu dàng, ngoan ngoãn, không như Thẩm Đông, cứng đầu như tảng đá.”
Rõ ràng năm ta mười sáu tuổi, hắn không hề nói như thế.
4.
Khi đó, Lý Thừa Dục chưa đăng cơ, chỉ là một hoàng tử không được sủng ái.
Hắn đến phát quân lương cho quân đội, gặp ta khi ấy đang theo Hổ Nha tướng quân chinh chiến.
Ta là cô nhi, năm sáu tuổi được Hổ Nha tướng quân nhặt về từ đám dân chạy nạn, ban đầu cho làm tiểu nha hoàn.
Không ngờ ta lại rất nhanh nhạy trong việc múa đao lộng thương, binh pháp chỉ cần đọc một lần đã thông thạo. Lá gan ta cũng rất lớn, dám một mình xông vào trại địch trong đêm, đem đầu tướng địch về.
Cứ thế, từng bước trở thành phó tướng.
Trong quân đội, không ai xem ta là nữ nhi, chỉ có Lý Thừa Dục là ngoại lệ.
Mỗi lần ta trở về sau trận chiến, hắn luôn chuẩn bị nước ấm, giúp ta rửa sạch máu và bụi bẩn trên mặt.
Đôi mắt đen của hắn dịu dàng đến mức dễ khiến người ta chết đuối trong đó.
Hắn nói ta hoang dã khó thuần, khác xa những tiểu thư kinh thành khuê các tẻ nhạt, chỉ có ta khiến hắn không thể nào quên.
Chúng ta từng uống rượu dưới gió cát biên ải, chém giết sói dữ, khi tuyết lớn phủ kín núi, Lý Thừa Dục trèo lên vách đá, bẻ về một nhành mai đỏ rực cho ta.
Hắn nói, hắn sẽ cưới ta, nhành mai này chính là sính lễ.
Ta chẳng có thứ gì quý giá, bèn lấy ngọc bội của mình, bẻ một nửa tặng hắn.
Đó là tín vật mà cha mẹ ruột để lại cho ta, ta từng hy vọng sẽ nhờ nó mà nhận lại cha mẹ.
Nhưng bây giờ, ta lại đem thứ quý giá nhất của mình chia đôi cho Lý Thừa Dục.
“Cầm lấy đi, dù ngươi ở đâu, chỉ cần gọi một tiếng, ta sẽ lập tức đến bên ngươi, liều chết bảo vệ.”
Lúc ấy ta mới mười sáu, lần đầu trong đời được yêu thương, suýt nữa đem cả mạng sống dâng tặng ra ngoài.