“Nhưng… sau này ngươi sẽ cưới rất nhiều thê tử, đúng không?”
Ta hỏi hắn.
“Sẽ không, có mình nàng là đủ rồi.”
“Nhưng nếu sau này ngươi làm hoàng đế thì sao? Hoàng đế nào chẳng có nhiều phi tần.”
Lý Thừa Dục vội bịt miệng ta: “Ngốc à, lời này mà để người khác nghe thấy, sẽ rước họa sát thân.”
Hắn nhìn quanh thấy chỉ có gió tuyết, bèn ghé sát tai ta, thầm thì:
“Vậy ta sẽ vì nàng mà phế bỏ lục cung.”
Chỉ vì câu nói ấy, ta theo Lý Thừa Dục về kinh thành.
Bao phen vào sinh ra tử, đến năm mười chín tuổi, ta thấy hắn đăng cơ.
Việc đầu tiên hắn làm sau khi lên ngôi là cưới nữ nhi độc nhất của Lục thượng thư, Lục Nhược.
Nghe nói Lục Nhượclưu luyến si mê hắn, vì hắn không ăn không ngủ, bệnh tình nguy kịch, còn tuyên bố nếu Lý Thừa Dục không cưới nàng, nàng thà chết đi với thân thể trong sạch, không muốn ủy thân cho ai khác.
Đêm trước khi nàng nhập cung, ta hỏi Lý Thừa Dục: “Chàng từng hứa, chỉ có một mình ta.”
Hắn dỗ dành, nhưng trong giọng nói đã có phần không kiên nhẫn: “Nàng ấy yêu trẫm như vậy, nguyện vì trẫm mà hy sinh cả tính mạng, nàng thật muốn trẫm trơ mắt nhìn nàng ấy chịu chết sao?”
Thế là Lục Nhược vào cung.
Từ ngày ấy, mối quan hệ giữa ta và Lý Thừa Dục rạn nứt không thể hàn gắn.
Hắn cưới Lục Nhược xong, muốn đưa ta vào cung.
Ta từ chối.
“Ta đã sớm nói với chàng rồi, ta không muốn chia sẻ một nam nhân với người khác.”
Câu nói ấy quá ngỗ ngược, khiến Lý Thừa Dục nổi trận lôi đình.
“Trẫm là thiên tử!”
Ta thở dài: “Lý Thừa Dục, ta thật mong chàng chưa từng làm thiên tử.”
Có lẽ Lý Thừa Dục nói đúng, ta quá cứng đầu.
Nữ nhân nào dám như ta, gọi thẳng tên của hoàng đế?
Lục Nhược chen vào khi quan hệ giữa chúng ta xấu nhất.
Ban đầu, Lý Thừa Dục đối xử với nàng nhạt nhẽo.
Về sau, có lẽ vì Lục Nhược thực sự dịu dàng như nước, hắn càng ngày càng sủng ái nàng.
“Thiên hạ bao nhiêu nữ nhân gặp trẫm đều cúi đầu khép nép.”
“Chỉ có Thẩm Đông ngông cuồng ngang bướng, chẳng lẽ nàng ta tưởng nhờ vài ba chiến công là không cần coi trẫm ra gì?”
Nhìn kìa.
Thiếu niên từng hái mai đỏ cho ta.
Cuối cùng cũng trở thành một đế vương lạnh lùng, đa nghi.
5.
Quân Khương Nhung lại công hạ ba tòa thành.
Tấu chương thúc giục ta ra trận chất đầy trước mặt Lý Thừa Dục.
Hắn bắt đầu những đêm mất ngủ triền miên, sai từng nhóm thám tử liên tiếp đi tìm ta.
Đámthám tử trở về, bất lực bẩm báo: “Hoàng thượng, tha thứ ti chức vô năng, không tìm được Thẩm tướng quân.”
“Điều động Cấm Vệ Quân, lục soát toàn thành,” Lý Thừa Dục lạnh lùng ra lệnh, “Trẫm muốn xem nàng có thể trốn đến khi nào!”
Ta ngồi bên cạnh hắn, nhìn đĩa bánh đào sấy, đưa tay muốn lấy.
Nhưng tay ta xuyên thẳng qua giữa đĩa bánh.
Ta thở dài, rụt tay lại.
Bánh đào sấy là món ta thích nhất, biên ải không có mấy món ngọt, loại điểm tâm mà Lục Nhược chê là quá béo ngậy này lại là món ta có thể ăn hết một đĩa lớn.
Nhanh kết thúc đi, ta mệt mỏi rồi, không muốn dây dưa thêm với Lý Thừa Dục nữa.
Ta chỉ mong sớm kết thúc trần duyên với hắn, đợi khi chuyển kiếp đầu thai, ta nhất định sẽ mua thật nhiều bánh đào sấy, ăn một bữa thỏa thích.
Còn chưa kịp nghĩ xong, Lục Nhược đã đến.
Nàng mang theo hộp thức ăn, bên trong là những món điểm tâm tinh xảo.
Nàng bày từng món lên bàn, nào là bánh chỉ vàng, cao pha lê, trong lúc bày biện, chiếc đĩa bánh đào sấy bị nàng làm rơi xuống đất.
Vỡ tan.
Lục Nhược không để ý.
“Thứ điểm tâm chẳng ra gì này mà ngự thiện phòng dám dâng lên cho Hoàng thượng, thật càng ngày càng cẩu thả, Hoàng thượng nếm thử những món do Nhược Nhi tự tay làm đi…”
Nhưng đột nhiên, Lý Thừa Dục nổi giận.
Hắn bật dậy, hất tung hộp thức ăn, bánh chỉ vàng, cao pha lê văng tung tóe khắp sàn.
Ta đứng bên cạnh, bĩu môi: Lãng phí lương thực.
Chỉ một miếng điểm tâm thôi cũng đủ để binh sĩ biên cương mua một bao gạo, no ấm nửa tháng trời.
Lý Thừa Dục không nghe thấy suy nghĩ của ta, hắn giận dữ quát Lục Nhược: “Ai cho phép ngươi vào đây?”
Lục Nhược sợ đến mức ngây người, bắt đầu nức nở.
“Nghe nói Hoàng thượng phiền lòng, thần thiếp muốn đến trấn an Hoàng thượng.
“Nếu thần thiếp có gì không phải, nguyện ý chịu tội. Nhưng Hoàng thượng nhất định phải biết rằng, Nhược Nhi là người yêu Hoàng thượng nhất…”
Tay áo Lục Nhược trượt xuống, để lộ cánh tay trắng nõn với những vết thương chằng chịt: “Nếu không phải vậy, Nhược Nhi làm sao có thể liều mình chắn nhát dao cho Hoàng thượng khi thích khách tập kích…”
Ta sững sờ.
Nhát dao của thích khách?
Từ khi Lý Thừa Dục lên ngôi, hắn chỉ bị ám sát một lần.
Là ta đã đỡ cho hắn nhát dao đó, nhưng lúc ấy, Lý Thừa Dục đã bất tỉnh.
Hóa ra công lao ấy… lại bị Lục Nhược nhận lấy sao?
Lý Thừa Dục dịu lại, ôm Lục Nhược vào lòng: “Là trẫm không tốt.”
Lục Nhược nức nở đấm vào ngực hắn: “Hoàng thượng dọa Nhược Nhi sợ chết khiếp.”
Bất chợt, bên ngoài vang lên tiếng thái giám bẩm báo.
“Hoàng thượng…”
“Cút đi,” Lý Thừa Dục ôm Lục Nhược, “Không thấy trẫm đang an ủi Nhược quý phi sao?”
Đại thái giám kia im lặng một lúc, nhưng vẫn lấy hết can đảm nói tiếp.
“Hoàng thượng, nô tài có việc trọng yếu bẩm báo.
“Thẩm tướng quân đã tìm được rồi.”
Trong khoảnh khắc, toàn thân Lý Thừa Dục và Lục Nhược cứng đờ.
6.
Lúc trời tờ mờ sáng, Lý Thừa Dục theo tổng quản Cấm Vệ Quân đến bờ sông Tuyết.
Mấy ngày qua tuyết rơi quá dày, núi sạt lở, bùn tuyết ào ạt trút xuống, xô vỡ cả mộ phần của ta.
“Phần lớn thi hài đã bị nước cuốn trôi ra sông, sợ là khó lòng tìm lại được.”
Tổng quản Cấm Vệ Quân run rẩy bẩm báo.
“Nhưng còn sót lại vài món đồ chôn theo, như vật bằng vàng, bình ngọc. Chúng thần đã kiểm tra, đều là những thứ Hoàng thượng từng ban cho Thẩm tướng quân.
“Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, đây quả thực chính là mộ của Thẩm tướng quân.”
Lý Thừa Dục cầm một thanh đoản đao, chuôi bằng vàng ngọc, lưỡi bằng huyền thiết. Đó là món quà hắn ban cho ta vào đêm trước khi đăng cơ, do hàng trăm thợ thủ công tỉ mỉ rèn đúc, thiên hạ độc nhất vô nhị.
“Đông nhi không thích trang sức của nữ nhi, trẫm ban cho nàng con dao găm này, gọi là Kim Ô, là tín vật của trẫm.”
Giờ đây, Kim Ô được chôn theo ta làm đồ tùy táng, lại quay về trong tay Lý Thừa Dục.
Hắn cầm con dao ngắm nghía rất lâu, ngón tay bị lưỡi dao cắt rướm máu mà không hề hay biết.
Cấm Vệ Quân và thái giám đi theo đều quỳ xuống: “Hoàng thượng nén bi thương…”
Lý Thừa Dục cúi đầu, rồi bỗng nhiên cười lớn.
Hắn ngửa mặt lên trời cười, sau đó lao tới, đá một cú vào vai tổng quản Cấm Vệ Quân: “Lũ vô dụng!
“Các ngươi đều trúng kế của Thẩm Đông cả rồi.
“Còn nhớ không, năm năm trước, khi quân Khương Nhung xâm phạm, quân ta yếu thế, Thẩm Đông đã dùng kế giả chết.
“Nàng bảo binh sĩ làm tang lễ, khóc lóc thảm thiết, quân địch đều tưởng nàng đã chết. Thẩm Đông nhân lúc quân địch lơi lỏng, dẫn theo một nhóm tinh binh vòng ra sau, tập kích thẳng vào đại bản doanh. Binh sĩ địch thấy nàng từ trên trời giáng xuống, tưởng là quỷ thần, hoảng sợ vỡ mật, Thẩm Đông liền một đòn phá tan nội địa của địch, lấy ít thắng nhiều.
“Giờ nàng chẳng qua tái diễn lại trò cũ, các ngươi đúng là đồ vô dụng, dễ dàng tin như vậy sao?”
Lý Thừa Dục cười ngạo nghễ, trước mặt hắn không xa, tổng quản Cấm Vệ Quân ôm vai bị đá, liếc nhìn các binh sĩ xung quanh, ai nấy đều không dám lên tiếng.
Kỳ thực bọn họ đều biết, đây chính là mộ thật của ta.
Nhưng hoàng đế nhất mực không tin, bọn họ nào dám nói trái ý.
“Thẩm Đông không biết từ đâu tìm một thi thể, đặt vào trong quan tài, còn chôn theo những món đồ trẫm ban cho, muốn trẫm tưởng rằng nàng đã chết.
“Đến cả con dao găm Kim Ô trẫm tặng mà cũng dám bỏ vào mộ, thật là lạnh lùng vô tình.”
Lý Thừa Dục vuốt ve con dao, lạnh lùng nói: “Thẩm Đông giả chết đến bây giờ, không chịu ra trận, đó là tội tắc trách với thân phận chủ soái, lại còn phạm tội khi quân.”
“Truyền lệnh ra ngoài, nếu nàng không mau xuất hiện, lập công chuộc tội, thì dù là trẫm cũng không thể bảo vệ nàng được nữa!”
Lý Thừa Dục mang theo cơn giận hồi cung.
Lục Nhược vốn sốt ruột như lửa đốt, thấy sắc mặt hắn khó coi, lập tức vui vẻ.
Nàng làm điểm tâm, học điệu múa mới, dốc lòng muốn làm Lý Thừa Dục vui.
Thế nhưng, dù nàng làm gì, Lý Thừa Dục cũng chẳng thể vui nổi.
Quân Khương Nhung thế như chẻ tre, binh sĩ tiền tuyến không đợi được ta, lòng quân rã rời.
Không phải không có tướng lĩnh khác ra trận, nhưng chẳng mấy chốc, kẻ thì chết, kẻ thì bỏ chạy, hoàn toàn không phải đối thủ.
Lý Thừa Dục càng ngày càng lặng lẽ trong những buổi triều sớm.
Mỗi lần có tin tướng sĩ bại trận truyền đến, hắn lại lặng người rất lâu, cuối cùng thở dài một tiếng: “Nếu Đông nhi còn ở đây, sao có thể ra nông nỗi này.”
Ba năm sau khi ta mất, hắn cuối cùng cũng muộn màng nhớ đến những điều tốt đẹp của ta.
Người trên triều ngày càng ít đi.
Văn võ bá quan trong triều, không biết từ khi nào, bắt đầu từng người một lặng lẽ đưa cả gia quyến rời khỏi kinh thành.
Ta lặng lẽ trôi nổi trên bầu trời kinh thành, nhìn bọn họ tranh thủ lúc đêm tối, mang theo vợ con lên xe ngựa.
Những kẻ chưa rời đi cũng lén lút nhắn nhủ nhau: “Đừng trông mong vào Thẩm tướng quân nữa.”
“Hôm mồng bảy, Cấm Vệ Quân lặn lội suốt vùng sông Tuyết, nghe nói là để vớt thi thể Thẩm Đông.”
Vậy là càng có nhiều người được tin tức bắt đầu chuẩn bị chạy khỏi kinh thành.
Xem kia, sự thật rõ ràng như thế.
Chỉ có Lý Thừa Dục là không tin.
Hoặc có lẽ, hắn không muốn tin.
Vài ngày sau, khi quân Khương Nhung đã công phá phòng tuyến cuối cùng, chỉ còn cách kinh thành một bước chân, Lý Thừa Dục hoảng loạn.
Hắn bỏ mặc văn võ bá quan, trực tiếp gọi tổng quản Cấm Vệ Quân đến: “Bắt ả thị nữ tên Bạch Thúy tống vào thiên lao, dùng hình tra khảo.”
Hắn cười lạnh: “Bạch Thúy tuy là thị nữ, nhưng thân cận nhất với Thẩm Đông. Trẫm muốn xem khi Bạch Thúy chịu cực hình, Thẩm Đông có còn trốn được không.”
Ta run rẩy, không thể tin nổi.
“Lý Thừa Dục, ngươi điên rồi sao!” Ta lao đến bên cạnh hắn, cố gắng ngăn cản, “Ta đã chết rồi! Hãy tha cho Bạch Thúy!”
Nhưng người và ma khác lối, Lý Thừa Dục hoàn toàn không nghe thấy tiếng thét của ta.
Bạch Thúy bị bắt vào thiên lao, chịu đựng suốt một đêm tra tấn.
Ta ở bên cạnh nàng, lòng đau như cắt.
Nếu ta còn sống, thì hai kẻ cầm roi quất nàng, ta đã đánh ngã chúng ngay lập tức.
Nhưng hiện giờ, ta chỉ còn là một linh hồn yếu ớt, chỉ có thể trơ mắt nhìn.
Ta bật khóc, cầu xin Hắc Bạch Vô Thường: “Các ngươi không cho ta đi đầu thai cũng được, nhưng hãy cứu lấy Bạch Thúy.”
Hắc Bạch Vô Thường cùng thở dài, họ quen biết ta đã ba năm, giữa chúng ta ít nhiều đã có chút tình cảm.
Hắc Vô Thường vỗ vỗ vai ta: “Chúng ta có thể lén giúp ngươi một lần, nhưng nhớ đừng cho Diêm Vương biết.”
Ta vội gật đầu.
Bạch Vô Thường bấm tay làm phép, che chở cho Bạch Thúy.
Bạch Thúy nằm trên mặt đất, yếu ớt, bỗng nhiên phát hiện mọi vết thương trên người mình đều ngừng chảy máu, cơn đau cũng dần nhẹ đi.
“…Tướng quân.” Nàng run rẩy mấp máy môi, khẽ nói, “Là người sao?
“Là hồn phách của người đang bảo vệ ta sao?”
Ta muốn khóc, nhưng hồn ma không thể rơi lệ.
Ta muốn ôm lấy Bạch Thúy, giống như trước kia nàng từng ôm chặt ta khi ta sắp chết, truyền cho nàng chút ấm áp.
Nhưng ta không thể làm được.
Khi trời sáng, Lý Thừa Dục đến.
Hắn đích thân thẩm vấn Bạch Thúy.
Bạch Thúy bị treo trên hình cụ, đối diện với Lý Thừa Dục, khóe môi nhuốm máu nở một nụ cười nhạt.
“Hoàng thượng trông không được tốt lắm.”
Không cần Bạch Thúy nhắc, ta cũng nhận ra, sắc mặt Lý Thừa Dục xanh xao, hốc hác, đôi mắt đỏ ngầu vì thiếu ngủ.
“Hoàng thượng sống không tốt, tâm trạng nô tỳ liền thấy vui vẻ hơn.” Bạch Thúy cười khẩy.
Lý Thừa Dục không nổi giận, hắn nhìn Bạch Thúy, khẽ hỏi: “Ngươi hận trẫm đến vậy, là vì Thẩm Đông sao?”
Bạch Thúy cười lạnh.
“Vậy Thẩm Đông cũng hận trẫm như vậy sao?”
Bạch Thúy quay mặt đi, không thèm trả lời hắn.