Anh họ vô tình nghe nhầm điện thoại của đối tượng hẹn hò qua mạng của tôi.
“Alo, cục cưng.”
“Hử, cục cưng đéo nào ở đây?”
Anh họ tôi quanh năm tập thể hình, dây thanh quản cũng luyện thành cơ bắp luôn rồi.
Giọng nói trầm ấm của anh ấy làm cho người bên kia im lặng giây lát, rồi cúp máy cái rụp.
Tôi tưởng anh sẽ chia tay với tôi nhưng tối đó khi tôi đăng nhập tài khoản phụ của trò chơi, tôi thấy anh ấy đang trò chuyện với anh em trong nhóm bang hội:
[Anh em ơi, nếu vợ của chúng mày là đàn ông thì phải làm sao?]
[Không phải tao, là bạn của tao.]
[Hơn nữa, giọng nói của người yêu nó nghe như có thể đấm nó bốp bốp chát chát vào tường rồi lặt nó ra làm hai vậy đó.]
[Sau này kết hôn rồi, anh ta đối xử không tốt với nó thì phải làm sao?]
[Thực ra bạn của tao cũng không phải người cứng nhắc lắm.]
[Đúng rồi, trước đây đối tượng của chúng bây đặc biệt thích xem tiểu thuyết đam mỹ nào ấy nhỉ? Xem ở đâu thế?]
[Không có ý gì khác, tao chỉ thấy thú vị, muốn xem thử thôi.]
Cửa mở ra.
Bảy tám anh shipper đứng ngay ngắn ở cửa nhìn tôi.
Ánh mắt nhìn tôi rõ ràng có gì đó không ổn.
“Xin chào, đồ ăn của anh… đã đến rồi.”
Tôi nhất thời không hiểu đầu cua tai nheo, bảo họ xem lại xem có giao nhầm không.
Mấy anh shipper nhìn nhau, đối chiếu địa chỉ, chắc chắn là nhà tôi.
Tôi lấy hóa đơn ra xem kỹ.
Tên trên đơn hàng tôi rất quen, là tên người yêu trên mạng thường đặt đồ ăn cho tôi.
Đang định hỏi anh ấy tại sao lại đặt nhiều đồ ăn cho tôi như vậy thì…
Tầm mắt tôi dừng lại ở dòng chữ rất nổi bật trong phần ghi chú của đơn hàng:
[Cho thêm cơm, anh ấy đang tập thể hình, ăn nhiều lắm.]
… Không ổn rồi.
Một dự cảm không lành dâng lên trong lòng tôi.
Càng xem càng thấy không ổn.
Tôi vội vàng chạy vào phòng khách, lay người anh họ đang ngủ.
“Dậy đi!”
Anh ấy mơ màng tỉnh dậy, nhìn tôi với vẻ mặt ngơ ngác.
Tôi quăng hóa đơn đến trước mặt anh ấy.
“Hà Hi, anh có nghe điện thoại của em bừa bãi không đấy!”
Gọi tên đầy đủ của anh ấy còn hiệu quả hơn cả một chậu nước lạnh.
Anh ấy run lên, lập tức tỉnh táo lại.
Anh họ cao hơn tôi một cái đầu, toàn thân cơ bắp, suy nghĩ một lúc rồi cười hì hì chột dạ.
“Hình như… có lẽ… chắc là có nghe một cuộc.”
Giả thiết được chứng minh, trước mắt tôi tối sầm lại.
“Khi nào thế?”
Anh ấy nhớ lại một lúc.
“Hình như là hôm qua, em xuống dưới đổ rác, để điện thoại ở nhà, có người gọi đến, anh nghe máy.”
“Thế lúc em về, sao anh không nói với em?”
“Người đó chỉ nói ‘alo’, không nói gì khác, chắc cũng không có chuyện gì quan trọng tìm em nên anh không nói với em.”
Tôi nhìn anh ấy không nói gì, anh họ bị tôi nhìn đến phát sợ, cuối cùng đành đầu hàng, nói thật với tôi.
“Được rồi, lúc anh ấy gọi đến thì anh đang ngủ, cúp máy xong anh lại tiếp tục ngủ, tỉnh dậy thì vô tình quên mất chuyện này.”
2
Để xem xét lại tình hình hôm qua.
Tôi mở camera giám sát phòng khách mà lâu lắm rồi không xem.
Trong màn hình, điện thoại của tôi được đặt trên bàn phòng khách.
Khi chuông điện thoại reo lần đầu, anh họ không hề động đậy.
Đến lần thứ ba, anh họ mới đi ra từ phòng với vẻ mặt không kiên nhẫn, cầm điện thoại lên.
“Alo, cục cưng?”
“Cái gì cơ, cục cưng đéo nào ở đâu?”
Anh họ tập thể hình quanh năm, dây thanh quản cũng luyện thành cơ bắp.
Đặc biệt là khi anh ấy chưa tỉnh ngủ.
Dù không có ác ý nhưng lời nói ra cũng giống như “Tao sắp đến chém mày, chờ chết đi con” vậy.
Giọng nói âm trầm như xã hội đen khiến đầu dây bên kia im lặng, rồi cúp máy.
Anh họ tiện tay ném điện thoại lên bàn, lắc lư đi về phòng ngủ tiếp.
Nhìn thấy cảnh này, tôi suýt lên cơn đau tim.
Anh họ dạo này mới chuyển đến nhà tôi ở.
Chủ nhà đột ngột huỷ hợp đồng cho anh ấy thuê nhà, nhất thời anh ấy cũng không tìm được chỗ ở thích hợp, đành phải ở nhờ nhà tôi một thời gian.
Mà người gọi điện đến chính là người yêu trên mạng mà tôi mới quen gần đây.
Chúng tôi cùng nhau làm nhiệm vụ tình yêu rồi nhận được phần thưởng cần gửi qua đường bưu điện nên tôi đã đưa địa chỉ với số điện thoại cho anh.
Anh thỉnh thoảng đặt đồ ăn cho tôi nhưng chưa bao giờ gọi điện cho tôi.
Tôi không ngờ rằng.
Cuộc điện thoại đầu tiên lại bị anh họ tôi nghe máy.
3
Tôi mở game, định giải thích rõ ràng với anh.
Mới phát hiện ra, tối qua tôi treo máy cày kinh nghiệm bằng tài khoản phụ, vẫn chưa kịp thoát.
Tài khoản phụ của tôi tình cờ cùng anh ở trong một bang hội, vừa mở game, khung chat của bang hội đã hiện ra.
Thích ăn đào: [Anh em ơi, nếu vợ của chúng mày là đàn ông thì phải làm sao?]
Quái mặt đen: [Mày phát hiện ra chị Đào là đàn ông rồi à?]
Thích ăn đào: [Không phải tao, là một người bạn của tao.]
Quái mặt trắng: [Mày, không, bạn của mày phát hiện ra thế nào?]
Thích ăn đào: [Là gọi điện thoại, phát hiện đầu dây bên kia là đàn ông.]
Quái mặt trắng: [Trước đây bạn của mày chưa từng gọi điện à?]
Thích ăn đào: [Chưa từng, lần đầu tiên.]
Tôi vừa định dùng tài khoản phụ giải thích rằng có thể là anh họ tôi nghe nhầm thì đã có người nhanh tay hơn tôi một bước.
Quái mặt trắng: [Vậy thì bạn gái của bạn của mày sắp đến giải thích cho bạn của mày rồi.]
[Chắc chắn sẽ nói là một người họ hàng nam nào đó trong nhà vô tình nghe máy.]
[Nhưng làm gì có chuyện trùng hợp đến vậy? Lần đầu tiên gọi điện đã để người họ hàng nam nghe nhầm? Chắc chắn là có số lạ gọi đến, anh ta không đề phòng, quên bật bộ đổi giọng rồi.]
[Không tin thì mày hỏi anh em trong nhóm, đảm bảo có rất nhiều người từng nghe lời giải thích này.]
Tôi im lặng.
Nhóm cũng rơi vào im lặng một cách kỳ lạ.
Quái mặt đen: [Mày không phải gặp phải trò lừa đảo chứ?]
Thích ăn đào: [Không thể nào, cô ấy rất tốt với bạn của tao, bạn của tao muốn mua quà đắt tiền cho cô ấy còn bị mắng, chúng mày đừng nói bậy.]
Quái mặt đen: [Vạn nhất là thả câu dài câu cá lớn thì sao?]
Những người khác trong nhóm bắt đầu phụ họa.
Đại khái là nói rằng dù thế nào thì tôi cũng lừa dối anh, kiểu tình yêu không trong sáng này cuối cùng cũng chỉ để lừa anh nhiều thứ hơn.
Hầu hết mọi người trong nhóm đều khuyên anh chia tay, vì vậy anh vẫn im lặng không nói gì.
Cho đến khi cuối cùng có một giọng nói khác xuất hiện.
Quái mặt đỏ: [Hay là cứ yêu đi, có tình yêu đích thực thì không có gì là vấn đề cả.]
Thích ăn đào:
[Nhưng giọng nói của anh ta nghe như có thể đấm bạn của tao bùm bùm chát chát vào tường luôn ấy]
[Sau này kết hôn ở bên nhau, anh ta đối xử không tốt với bạn của tao thì phải làm sao?
[Thực ra tao cũng không phải là người cứng nhắc như vậy.]
[Đúng rồi, trước đây đối tượng của bọn mày đặc biệt thích xem tiểu thuyết đam mỹ nào đó tên gì? Xem ở đâu?]
[Không có ý gì khác, tao chỉ thấy thú vị, muốn xem thử thôi.]
Quái mặt đỏ:
[Bão táp mưa sa – Bạn trai nũng nịu đừng hòng chạy thoát.]
Thích ăn đào:
[Ai là bạn trai nũng nịu? Bây giờ còn chưa phải! Mày đừng nói bậy!]
Quái mặt đỏ:
[… Ý tao là tên tiểu thuyết là như vậy.]
4
Xem xong tin nhắn trò chuyện, lòng tôi trăm mối ngổn ngang.
Nhưng vẫn quyết định đi giải thích rõ ràng với anh.
Chuyển về tài khoản chính, anh đang đứng trên quảng trường.
Không hề nhắn cho tôi một tin nào.
Tôi chủ động nhắn quan:
[Có đó không?]
Thích ăn đào: [Ừ.]
Có những người, bề ngoài tỏ ra lạnh lùng.
Nhưng sau lưng thì gõ phím trong nhóm anh em đến mức bốc khói.
Tôi: [Em muốn giải thích với anh về chuyện điện thoại hôm đó.]
Thích ăn đào: [Em muốn nói là một người họ hàng nam của em nghe máy à?]
Bàn tay tôi đang lơ lửng trên khung nhập liệu thì rụt lại, đành cắn răng nói:
[Đúng vậy, là anh họ em vô tình nghe nhầm.]
[Hừ.]
… “Hừ.” là có ý gì?
Tôi hít một hơi thật sâu, quyết định trước tiên không truy cứu thái độ của anh.
[Thật mà, dạo này anh ấy mới chuyển đến nhà em ở tạm một thời gian, vô tình nghe nhầm thôi.]
Thích ăn đào: [Vậy sau khi biết mình nghe nhầm thì tại sao không nói với anh ngay?]
Tôi: [Anh ấy không nói với em, hôm nay anh đặt đồ ăn cho em, em mới phát hiện ra có gì đó không ổn.]
[Nếu anh không tin, chúng ta có thể gọi điện xác nhận ngay bây giờ.]
Thích ăn đào:
[Anh hiểu rồi, đến bây giờ em mới đến giải thích với anh, là vì em phải mất thời gian tìm một cô gái có thể thay em gọi điện cho anh, đúng không?]
Nắm đấm của tôi hơi cứng lại.
Thích ăn đào: [Không sao, em không cần nghĩ cách bù đắp đâu, anh đang tự thuyết phục mình rồi.]
… Anh đang tự thuyết phục cái quái gì vậy.
Anh vẫn tiếp tục tự nói một mình:
[Anh thấy bạn của anh nói đúng, chỉ cần có tình yêu thì không có gì là vấn đề cả.]
[Vì vậy, em có thể thành thật với anh một chút không?]
Tôi: [Em rất thành thật, đó thực sự là một sự hiểu lầm.]
Thích ăn đào: [Đùa à, còn nói dối nữa.]
Tôi nhất thời không nói nên lời.