5
Khi tôi định nỗ lực giải thích lần cuối thì công ty có điện thoại gọi đến.
Tiểu Triệu cùng nhóm với tôi nói với giọng rất lo lắng.
Cậu ta nói không biết Lý tổng bị làm sao, rõ ràng thời hạn nộp bản kế hoạch còn một tuần nữa nhưng lại thúc giục phải nộp vào cuộc họp ngày mai.
Tôi vốn là người chăm chỉ, bản kế hoạch đã làm xong từ trước.
Nhưng cậu ta thực sự không làm xong, không còn cách nào khác, đành phải gọi điện cầu cứu tôi.
“Cô không biết đâu, lúc Lý tổng gọi điện cho tôi, giọng điệu dữ dằn lắm.”
“Giận dữ như thế này, chắc là bị bạn gái đá rồi.”
“Thất tình thì lại làm khó những người làm công ăn lương như chúng ta, tôi nguyền bạn gái anh ta sẽ không bao giờ quay lại với anh ta nữa.”
Tôi thuận theo lời cậu ta nói mà phàn nàn vài câu.
Nhưng người làm công ăn lương thì phàn nàn thế thôi.
Chứ lời sếp nói, dù sét đánh xuống thì vẫn là thánh chỉ.
Không nghe thì sẽ không có cơm ăn.
Để giúp đồng nghiệp cùng nhóm giữ được bát cơm, tôi đành phải gác chuyện giải thích hiểu lầm sang một bên.
Hôm sau họp, không chỉ tôi với Tiểu Triệu là những người có quầng thâm mắt to tướng.
Còn có cả cấp trên của chúng tôi là Lý tổng Lý Vực Ngôn.
Anh ta như thể ăn hai cây pháo vào bữa sáng, liên tục bác bỏ ý kiến của nhiều người.
Ngay cả tôi cũng không khỏi có chút lo lắng.
Cuối cùng đến lượt tôi, anh ta mặt lạnh nửa ngày nhưng không chỉ ra lỗi nào.
Ánh mắt nhìn tôi dịu đi đôi chút.
“Cô… cô không có vấn đề gì lớn nhưng sau này đừng dùng quả đào làm ảnh đại diện trên WeChat nữa, dạo này tôi không thích đào.”
Tôi im lặng, liếc mắt nhìn Tiểu Triệu, cả hai đều hiểu ý nhau.
Quả nhiên là bị đá rồi.
6
Lý Vực Ngôn tuy tính tình có hơi kỳ quặc một chút nhưng trong công việc thì vẫn đáng tin cậy.
Kế hoạch của tôi được thông qua, tổ dự án phải bắt tay vào thực hiện.
Tổ trưởng trước được điều đi công tác, vì vậy tôi trở thành tổ trưởng tạm thời.
Chỉ cần hoàn thành dự án thì khả năng tôi được chuyển chính thức là rất lớn.
Ngày đầu tiên của dự án, tôi tăng ca ở công ty.
Làm xong việc đã là tám giờ tối.
Cả tầng văn phòng chỉ còn phòng làm việc của tôi với Lý tổng sáng đèn.
Vì phép lịch sự, tôi vẫn muốn đến chào một tiếng trước khi đi.
Tôi gõ cửa rồi đẩy cửa vào.
Lý Vực Ngôn đeo một cặp kính không gọng trên sống mũi, ánh mắt nghiêm nghị lạnh lùng nhìn chằm chằm vào tài liệu, dù bận rộn đến tận bây giờ, bộ vest trên người vẫn không một nếp nhăn.
Phải thừa nhận rằng, khi anh ta không mở miệng nói chuyện thì vẫn rất đẹp trai.
“Lý tổng, tôi tan tầm trước.”
Anh ta không ngẩng đầu lên, chỉ khẽ ừ một tiếng.
Tôi quay người định đi.
“Cô tên là Hà Đào phải không?”
Tôi khựng lại, có chút không hiểu nhìn anh ta nói “Vâng.”
Anh ta tháo kính xuống, day day huyệt thái dương nhìn tôi.
“Tôi có chút chuyện muốn hỏi cô.”
“Anh hỏi đi.”
“Tiểu Triệu trong tổ của cô… Anh ta thích kiểu người như thế nào?”
7
Tôi như bị sét đánh, câu nói này khiến tôi choáng váng.
“Hả?”
“Lý tổng, anh… để ý Tiểu Triệu sao?”
Lý Vực Ngôn tức giận, từ cổ đỏ lên đến tận mang tai.
“Cô nói bậy bạ gì vậy!”
“Ý tôi là, những người như Tiểu Triệu thích kiểu người như thế nào?”
Tôi nhai đi nhai lại câu nói này nhiều lần, cuối cùng cũng hiểu ra, kéo dài giọng “ồ” một tiếng.
Dưới ánh mắt mong chờ của Lý Vực Ngôn, tôi nói:
“Không hiểu, Lý tổng, anh vẫn nên nói rõ hơn đi.”
Tôi thấy anh ta suýt nữa bẻ gãy cây bút trong tay, nghiến răng nghiến lợi nói với tôi:
“Tôi thấy Tiểu Triệu có mối quan hệ không tệ với tất cả các cô gái trong tổ của cô, hơn nữa cũng chưa có bạn gái, vì vậy tôi muốn hỏi những người như Tiểu Triệu thường thích kiểu… đàn ông nào.”
Lần này thì tôi thực sự hiểu rồi.
Bạn gái của anh ta thực ra là bạn trai.
Tôi suy nghĩ nghiêm túc một lúc.
“Lý tổng, thực ra kiểu nào cũng không quan trọng, tôi nghĩ điều quan trọng là anh phải thể hiện được sự chân thành với tình cảm của mình.”
Lý Vực Ngôn suy nghĩ nghiêm túc theo lời tôi nói một lúc.
“Tôi dùng tên của anh ta làm biệt danh trong game, có tính là thể hiện không?”
Tôi gật đầu.
“Tất nhiên là tính, nếu anh có thể đổi cả ảnh đại diện thì càng tốt.”
Tôi lấy điện thoại ra, mở ảnh đại diện đen ngòm của anh ta trên WeChat.
“Lý tổng, anh xem ảnh đại diện của anh đen ngòm thế này, nếu trong game anh cũng dùng ảnh đại diện giống như trên WeChat thì trông rất khó gần.”
“Nếu anh có thể đổi ảnh đại diện thành những yếu tố liên quan đến anh ta, có lẽ anh ta sẽ rất cảm động đấy.”
Lý Vực Ngôn gật đầu như hiểu như không.
Giây tiếp theo, anh ta lấy điện thoại ra nhanh chóng tạo một bức ảnh đại diện.
“Làm xong rồi, cô giúp tôi xem đổi thành cái này thế nào.”
Tôi tiến lại gần nhìn một cái.
Chỉ thấy nền đen chữ trắng, hai chữ cái tiếng Anh đơn giản —— PK.
Tôi tối sầm cả mắt.
Lý tổng… anh đang yêu đương chứ không phải đánh bạc, dùng cái PK làm ảnh đại diện là có ý gì?
Lý Vực Ngôn tỏ vẻ rất tự hào.
“Tôi nghĩ mãi vẫn không thể dùng cái gì quá rõ ràng, nếu không sẽ khiến tôi mất giá.”
“Cái PK này rất tốt.”
“Tên của anh ấy cũng giống anh là Đào Tử, Đào Tử có màu hồng, tiếng Anh của màu hồng là PINK.”
“Độc quyền tin tưởng 6ms22” PINK nên tôi lấy hai chữ cái đầu và cuối làm ảnh đại diện.”
“Thế nào, vừa không quá lộ liễu vừa lại hàm súc đúng chứ?”
“Tôi nghĩ chắc chắn anh ấy có thể phát hiện ra sự tinh tế nhỏ này của tôi.”
Một trong những quy tắc sinh tồn nơi công sở, khi bạn phát hiện ra sếp của mình thực sự đần độn ở một khía cạnh nào đó thì đừng phản bác, cứ thuận theo lời anh ta mà nói.
Tôi khó khăn giơ ngón tay cái lên.
“Ồ, Lý tổng thật độc đáo, tôi tin rằng anh Đào kia nhìn thấy chắc chắn sẽ rất thích.”
Có mới là lạ.
Không biết anh Đào nào lại xui xẻo như vậy.
Lý Vực Ngôn đắc ý, nụ cười trên khóe miệng không giấu được.
Nhân anh ta đang vui vẻ, tôi lập tức tìm một cái cớ chuồn đi.
Về đến nhà tắm nước nóng, tôi mới nhớ ra giữa mớ bòng bong còn có chuyện cần phải giải thích hiểu lầm với đối tượng yêu qua mạng.
Tôi mang theo lời xin lỗi vì sự biến mất đột ngột hôm qua mà vào game.
Chỉ thấy ảnh đại diện “Thích ăn đào.” ngàn năm không đổi đột nhiên biến thành hai chữ cái to đùng——
“PK.”
8
Ngày hôm sau, tôi với quầng thâm mắt còn đậm hơn hôm trước đến công ty.
Tiểu Triệu bưng một cốc trà táo đỏ dưỡng sinh đến bên tôi.
“Đào Tử à, mùi công việc trên người cô sắp bị mùi xác chết của cậu lấn át rồi.”
Tôi cười thảm.
Nếu bạn phát hiện ra đối tượng yêu qua mạng của mình là cấp trên của mình, mà anh ta còn có vẻ sắp bị một hiểu lầm vô lý làm bẻ cong mà bạn còn không giải thích được thì bạn cũng sẽ giống như tôi, giống như một cái xác chết trôi.
Bây giờ mọi chuyện đã rơi vào bế tắc.
Nếu tôi giải thích rõ ràng, với tính cách của anh ta, dù thế nào anh ta cũng sẽ tiếp tục yêu đương với tôi.
Nhưng tôi không thể mặt không đổi sắc mà yêu đương với cấp trên của mình ở công ty.
Tình yêu công sở, cuối cùng người bị tổn thương nhất chắc chắn là cấp dưới cùng phụ nữ.
Không yêu đương với người cùng công ty, đó là nguyên tắc cùng giới hạn của tôi.
Nhưng nếu tôi cứ để mặc hiểu lầm này nảy sinh, không giải thích với anh ta nữa.
Thì Lý Vực Ngôn sẽ không ngừng nỗ lực bẻ cong bản thân.
Cuối cùng nếu phát hiện ra tôi chính là người khiến anh ta càng lún sâu vào hiểu lầm.
Tôi chỉ sợ sẽ chết thảm hơn.
Nghĩ đến đây, tôi chán nản, thậm chí còn chuẩn bị hoàn thành dự án này rồi nhảy việc.
Bởi vì bây giờ xem ra, chỉ có duy trì sự cân bằng trong tình huống này rồi sau đó lập tức nhảy việc mới là thượng sách.
Nhưng có những ông chủ giống như kẹo cao su.
Một khi đã dính vào người, rất khó để gỡ ra.
Có lẽ Lý Vực Ngôn thấy ý kiến của tôi rất có tính nghiên cứu.
Cứ cách ba ngày lại lấy cớ thảo luận tiến độ dự án mà gọi tôi qua để tôi đưa ra ý kiến.
Người này trên thương trường thì thành thạo, có thể đánh đâu thắng đó.
Nhưng về phương diện tình cảm thì chỉ ở trình độ học sinh tiểu học.
Bất kể tôi đưa ra chiêu trò kỳ quặc đến mức nào, anh ta cũng dám nghe.
Hơn nữa còn dám dùng.
Một bên tôi phải chuẩn bị dự án phức tạp.
Một bên còn phải đối phó với thằng cha yêu đương cấp tiểu học này.
Thật là kiệt sức.
Trong một lần anh ta lại gọi tôi đến phòng làm việc để đưa ra ý kiến, tôi không nhịn được nữa.
“Lý tổng, anh có nghĩ rằng, anh đã làm nhiều như vậy mà đối phương vẫn không có ý định hồi tâm chuyển ý thì điều đó chứng tỏ cách của chúng ta về cơ bản là sai không?”
Biểu cảm của Lý Vực Ngôn cứng đờ.
“Ý là sao?”
“Ý là chúng ta làm quá nhiều, bên kia nói quá ít.”
“Trong tình yêu, thường thì người làm càng nhiều thì quyền lực trong tay càng ít, hay là chúng ta nghỉ một chút?”
Anh mà không nghỉ, bà đây sẽ xóa sạch thông tin liên lạc của anh trong một hơi!
Tôi mỉm cười thầm mắng.
Lý Vực Ngôn có vẻ rất nghiêm túc suy nghĩ một lúc.
Nhưng thực tế thì anh ta không có chính kiến về vấn đề này, toàn nghe theo tôi.
“Được, vậy tôi sẽ để anh ấy yên một lúc.”
“Tạ ơn cô đã giúp tôi.”