“Điện thoại cô tắt máy, tôi không tìm được cô.” Anh gạt chân chống xe lên: “Đi thôi, mèo với chó trong nhà đều đói rồi.”
Tôi im lặng một lúc, khẽ gật đầu.
Thời gian dường như trở lại rất nhiều năm trước, ở trên sân trường, Mạnh Đình Hi đạp chiếc xe đạp cũ anh mua lại với giá 50 tệ tới đón tôi tan học.
Đi nửa đường trời mua, anh bèn cởi áo khoác ra cho tôi che đầu, sau đó đạp thật nhanh tới dưới gối một cây hoè lớn để tránh mưa.
Anh nói, chờ anh tốt nghiệp xong sẽ cố gắng thật cố gắng làm việc, sẽ kiếm thật nhiều thật nhiều tiền.
Anh nói, Triêu Triêu của anh ngoan xinh yêu, anh sẽ làm bức tường che mưa tránh gí cho tôi.
Suy nghĩ quay về hiện thực, tôi đột nhiên không nhịn được đỏ vành mắt.
Người phía trước nói: “Ứng Triêu Triêu, chỗ này đường xóc nảy, cô phải ôm chặt eo tôi đấy.”
Ma xui quỷ khiến tôi lại duỗi tay nắm chặt lấy một góc áo của anh, Mạnh Đình Hi lại cầm lấy tay của tôi đặt ở ngang hông mình.
Nhiệt độ cơ thể quen thuộc, trái tim lại lỡ một nhịp.
Giọng anh truyền đến giống như trời ban: “Ứng Triêu Triêu, nếu em giận có thể mắng anh, nhưng đừng tắt điện thoại, thành phố này lớn như vậy, anh lại không biết ai có quan hệ với em, anh không tìm được em.”
Cuống họng tôi đau xót, tôi gắng kiềm cảm xúc, ra vẻ ung dung nói: “Làm sao? Anh còn sợ tôi trốn nợ hả?”
Mạnh Đình Hi dường như bật cười một tiếng, tôi nghe thấy âm thanh gió thổi vào quần áo anh, thật lâu anh mới nói: “Em tưởng anh thèm chút tiền này ấy hả? Chẳng qua là tìm một cái cớ để giữ em trong tầm mắt anh mà thôi.”
Tôi ngửa đầu cho nước mắt chạy ngược lại, rồi cười nhạo đầy vô tình: “Giữ tôi làm gì? Anh ăn đau vẫn không nhớ à? Anh quên năm đó tôi đá anh thế nào à? Sao anh không nhớ đòn gì hết vậy?”
Tôi sững sờ rất lâu, muốn rút bàn tay đang đặt bên hông anh về thì lại bị anh nắm chặt lấy.
“Em có thể ngủ đến khi nào tự tỉnh giấc, có thể đi dạo phố giống như những cô gái khác, mua quần áo mua túi xách em thích, có thể đi spa dưỡng da, khi không muốn nấu cơm thì gọi đồ ăn ngoài, khi chán thì cày phim, dắt chó đi dạo, nựng mèo,… Ứng Triêu Triêu, anh muốn nuôi em, được không?”
“Tôi tái hợp với Tiêu Thác rồi.”
Tôi im lặng một đường rốt cuộc cũng tìm ra một lý do đủ để khiến anh hết hi vọng.
Tiếng xe đạp phanh gấp vang lên bên tai, tôi suýt nữa thì té xuống theo quán tính.
Hai chân Mạnh Đình Hi chống xuống đất, đột nhiên quay đầu nhìn tôi, ngay cả lông mày cũng nhăn lại: “Cái gì?”
“Tôi nói tôi với Tiêu Thác tái hợp rồi.” Tôi ngồi thẳng lên, tỏ vẻ bình tĩnh sửa sang lại tóc: “Tôi muốn chuyển ra khỏi nhà anh.”
Anh trừng tôi: “Ứng Triêu Triêu, em đừng quên em còn nợ tiền anh!”
“Tôi nhớ chứ, Tiêu Thác sẽ giúp tôi trả.”