“Em sống khổ cực như vậy Tiêu Thác đều không để ý đến em, em còn muốn tái hợp với anh ta?”
“Phải!”
Mạnh Đình Hi quay đầu lại, lớp áo sơ mi trắng phập phồng, sau đó anh đ.ấ.m mạnh vào tay lái xe.
“Được!” Mạnh Đình Hi gật đầu: “Em khí phách, coi như tôi ti tiện! CMN nếu tôi còn ngăn cản em nữa, tôi chính là thằng đéo ra gì!”
Sau đó anh xuống xe, đi thẳng không quay đầu lại.
Tôi không cả dám ngẩng đầu lên, nước mắt rơi lên mũi chân, sợ ngẩng đầu lên sẽ chạy đuổi theo anh.
Haiz!
Người từng để lại ấn tượng khó phai trong lòng bạn thời niên thiếu, khi gặp lại vẫn khiến bạn xao xuyến như thuở đầu.
Nhưng anh ấy vất vả lắm mới đến được đỉnh cao cuộc đời, tôi không thể để anh ấy phải chịu một vết nhơ được.
Sau khi Mạnh Đình Hi đi, tôi nhắn tin cho trưởng nhóm tìm việc part-time tôi tham gia hỏi người ta có thể giúp tôi cầm cố chiếc nhẫn mẹ tôi để lại cho tôi không. Bởi vì tôi cần tiền gấp nhưng lại có bản án cũ đeo trên đầu, sợ là người ta sẽ không nhận.
Trưởng nhóm đồng ý.
Lúc tiền chuyển tới tay tôi thì đã là hai ngày sau.
Trong thời gian này, Mạnh Đình Hi vẫn luôn không về nhà, tôi nghĩ thế cũng tốt, lúc đầu gặp lại nhau đã là sai lầm, cũng không cần nói tạm biệt.
Sau đó tôi chuyển tiền sang cho Mạnh Đình Hi, bên anh ấy vẫn luôn không phản hồi.
Trước khi đi tôi cho mèo và chó ăn, còn cất trong tủ đông món hoành thánh nhân tôm anh ấy thích nhất.
Sau dố thầm nói một câu “Hẹn gặp lại”.
Tôi đến một khu nhà ở cũ ở vùng ngoại thành, suốt hai ngày nay buổi tối tan làm tôi luôn có cảm giác bị người nào theo dõi, vì lý do an toàn, tôi tặng cho anh giai bảo vệ một túi trắng nhờ anh bảo vệ tối đến cùng tôi đi bắt biến thái.
Đến đêm, tôi cố ý đi rất chậm, đợi đến khi cảm giác đằng sau có người đi theo, tôi lập tức nhắn tin cho anh bảo vệ, anh giai đã sớm trốn kỹ ở sau một cây to bất ngờ xông tới, trên tay cầm một cái thùng đỏ chót ụp lên đầu người kia.
Tôi vớ lấy cắn cây lau nhà bên cạnh gõ thẳng vào chiếc thùng màu đỏ. Tức thì người đàn ông kia kêu ré lên.
Nghe tiếng hét vô cùng quen tai, tôi vội vàng lấy thùng nhựa ra, một mùi rượu đập vào mặt tôi, người kia thế mà lại là Mạnh Đình Hi!
“Hình người dạng chó mới làm cái loại chuyện này, nhóc Triêu, mau báo cảnh sát đi!”
Tôi ngu người tại chỗ: “Anh giai, hiểu nhầm rồi, đây… đây là bạn trai cũ của em ạ.”
Nói xong tôi quay sang Mạnh Đình Hi quát: “Mạnh Đình Hi anh làm cái trò gì thế hả! Đêm hôm khuya khoắt, anh lén la lén lút rất dễ khiến người ta hiểu lầm đấy biết không?”
Mạnh Đình Hi chắc hẳn đã uống rất nhiều rượu, thêm cả một gậy vừa rồi của tôi, anh đứng cũng không vững, trong mắt toàn là tia m.á.u đỏ gay: “Ứng Triêu Triêu, cmn tôi là thằng đéo ra gì, cmn tôi hèn hạ ti tiện, cmn tôi… nhớ em.”
Nói xong, cả người anh đổ về phía tôi, mất đi ý thức.
Tôi không thể làm gì khác hơn là đỡ Mạnh Đình Hi đến nhà tôi.
Trong nhà chỉ có một chiếc giường đơn, anh nằm ở trên giường, tôi ngồi ở dưới giường, sau đó tôi nhân cơ hội sờ cơ bụng của anh ấy.
À, tuy là không phải lúc nhưng mà tôi không nhịn nổi thật sự rất muốn sờ thử.