Bạn trai cũ bị tôi đá giàu lên rồi

Chương 19


Phải miêu tả thế nào đây?

 

Vừa mềm vừa rắn chắc? Dù sao thì rất mê.

 

Chờ sờ đủ rồi, tôi lấy điện thoại từ trong túi Mạnh Đình Hi ra, dùng vân tay của anh mở khoá thì tìm được số diện thoại của Trình Mạn Thư.

 

Lúc gọi điện sang, giọng Trình Mạn Thư dường như rất bất ngờ.

 

Tôi nói: “Tôi là Ứng Triêu Triêu. Cô có thể đến đón Mạnh Đình Hi không?”

 

Tôi đặt chìa khoá ở dưới cái thảm trước cửa nhà để tiện cho Trình Mạn Thư tới mở cửa, sau đó cầm theo hành lý đã thu dọn xong xuôi đi tới trạm xe lửa.

 

Thực ra tôi cũng không biết tôi muốn đi đâu, chỉ nghĩ mua đại một tấm vé xe lửa rời khỏi thành phố này nhanh nhất, sau đó cắm rễ ở trạm cuối cùng.

 

Thành phố này thật ra rất tốt, có người mà tôi nhớ mãi không quên.

 

Thành phố này lại không tốt, có người tôi không thể không quên.

 

Giữa đêm trạm xe lửa vẫn sáng trưng ánh đèn, người trong sảnh không nhiều, tôi mua một tờ vé, chờ một lúc là bắt đầu soát vé rồi.

 

Tôi đang chuẩn bị đi đến bên đó, đột nhiên có người gọi tên tôi từ phía sau.

 

“Ứng Triêu Triêu!”

 

Tôi kinh ngạc quay đầu lại, trông thấy Mạnh Đình Hi đang chạy như điên về phía tôi.

 

Tôi lui lại hai bước, cũng vội vàng chạy về phía cửa soát vé, ngay khi sắp đến cửa soát vé, Mạnh Đình Hi đã bắt được cánh tay tôi.

 

Trên trán anh hãy còn vết m.á.u ứ động do ban nãy bị tôi đập một gậy, trong hốc mắt nổi lên một tầng hơi nước mỏng, tơ m.á.u bên trong trông có hơi đáng sợ.

 

“Anh đã từng nói rồi mà, thành phố này lớn như vậy, nếu như em cố ý trốn tránh anh thì anh thật sự sẽ không tìm được em.”

 

Tôi nhìn vào màn hình điện tử trên tường ở đối diện, cửa soát vé chỉ còn 5 phút nữa sẽ đóng, trong lòng tôi vội cực kì: “Anh tìm tôi làm gì? Tôi xin anh đấy Mạnh Đình Hi, chúng ta đã chia tay lâu vậy rồi, anh đi thích người khác đi có được không?”

 

“Em nghĩ là tôi không muốn sao?” Anh quát to về phía tôi: “Năm năm đấy, lâu như vậy rồi, đâu phải tôi chưa từng nghĩ tới thôi quên đi, nhưng khi tôi gặp lại em, tôi biết tôi không làm được!”

 

“Ứng Triêu Triêu, cmn tôi không làm được!”

 

“Tôi không thể không có em được!”

 

Bị anh ấy quá như vậy, mắt của tôi cũng đở lên: “Anh muốn làm lốp dự phòng à? Tôi và Tiêu Thác đã êm đẹp rồi, anh lại chen vào là chuyện gì nữa?”

 

“Êm đẹp với Tiêu Thác cái đếch gì! Em chuyển tới đây một tuần rồi, hắn từng xuất hiện một lần nào chưa?”

 

“Có thể là hắn giả vờ giỏi, năm năm trước em dùng hắn lừa gạt tôi, năm năm sau lại dùng hắn lấy làm lệ với tôi!” Mạnh Đình Hi móc từ trong túi ra tấm ảnh tôi và anh chụp chung kia: “Trong khung ảnh đầu giường của em cất hình của tôi, Ứng Triêu Triêu, em là đồ hèn nhát, em dám giữ nó, tại sao không dám thừa nhận em vẫn còn yêu tôi?”

 

Tôi nhìn bức hình trong tay anh mới giật mình nhớ ra lúc chạy ra ngoài đã quá vội nên quên mang nó theo.

 

“Thứ này thì có thể chứng minh cái gì? Một tấm hình mà thôi.” Tôi giả vờ như khinh thường, thực ra trong lòng không ngừng hối hận vì không mang nó theo.

 

“Thế cái này thì sao?” Mạnh Đình Hi lại móc ra một chiếc nhẫn: “Chiếc nhẫn quý giá em coi như mạng sống, tại sao vào ngày em trả tiền cho tôi lại xuất hiện ở trong cửa hàng trang sức? Không phải em nói Tiêu Thác sẽ giúp em trả tiền sao?”

 

Nhất thời tôi nghẹn lời.

 

Chiếc nhẫn kia tôi đã từng đeo khư khư trên cổ, trên đó còn khắc tên của mẹ tôi, tôi không ngờ tới Mạnh Đình Hi vẫn còn nhớ nó.

 


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.