Thấy tôi không lên tiếng, cô ta tiếp tục rút một cái thẻ ngân hàng từ trong túi, từng tấm từng tấm ném lên người tôi, có một tấm còn đập vào mặt tôi.
“Ứng Triêu Triêu, tôi không cần biết cô dùng thủ đoạn gì, nhưng vào năm năm trước là cô không thèm Mạnh Đình Hi nữa, vậy nên cũng xin cô đừng quay lại phá đám chúng tôi được chứ? Anh ấy đã là bạn trai tôi rồi!”
Bạn trai?
Hai tiếng này đã khiến tôi tổn thương một chút.
Tôi và Mạnh Đình Hi chia tay đã năm năm, khoảng thời gian dài như vâỵ đương nhiên anh ấy không thể vì tôi mà ở giá.
Nhưng rõ ràng anh ấy đã có bạn gái rồi còn dẫn tôi về nhà anh ấy khiến người khác hiểu lầm, khiến tôi khó xử là có ý gì?
“Ứng Triêu Triêu, tôi đem cherry về này, cố mà cho tôi mở mang tầm mắt đi.”
Đúng lúc này, cửa đột nhiên mở ra.
Hoá ra là kẻ đầu sỏ khiến tình mới tình cũ đụng nhau trở về rồi.
Mạnh đình Hi vẻ mặt như thường đổi dép lê đi vào, trong tay xách theo một túi to cherry, đến khi trông thấy tôi và Trình Mạn Thư ướt như hai con chuột lột đúng ở phòng khách anh ta mới chợt nhăn mày, vội bước tới chỗ chúng tôi.
“Đình Hi.” Trình Mạn Thư lên tiếng trước, giọng nói mềm mại nũng nịu, khiến người nghe sinh lòng thương xót.
Ngờ đâu Mạnh Đình Hi lại đi qua cô ta, tới thẳng chỗ tôi, dùng tay sờ mặt tôi, cẩn thận kiểm tra một lượt.
Giọng nói vừa vội vừa lo: “Mặt cô làm sao thế? Sao trên người cũng ướt thế này?”
Tôi đẩy tay anh ta ra, sống lưng rất thẳng, nở một nụ cười xa cách: “Trong nồi có canh gà, mời anh và bạn gái anh ăn, xem như tiền lãi, không cần cảm ơn!”
Nói xong, tôi trở về phòng lấy hành lý của mình, chạy thẳng ra khỏi nhà Mạnh Đình Hi.
Tôi chạy một mạch ra đường cái.
Gió xuân đầu mùa có hơi lạnh, đèn đường ở hai bên đường lay động giống như ngôi sao sắp đung đưa.
Thôi xong!
Cứ chạy theo ánh sáng không nhìn đường, đây là chỗ nào thế?
Trong nháy mắt cõi lòng hơi hoảng hốt lo sợ, ngay lúc này lại nghe thấy một giọng nói truyền đến từ sau lưng.
“Lạc đường à?”
Tôi kinh ngạc quay đầu lại, Mạnh Đình Hi đứng ở cuối con đường, chiếc áo khoác màu trà, hai tai bị lạnh đến hơi đỏ lên.
Cứ như sợ tôi lại chạy lần nữa, anh nhanh chóng chạy tới trước mặt tôi, ôm chặt tôi trong chiếc áo khoác anh mới cởi giống như gói một chiếc bánh ú, sau đó đưa tay chạm lên trán tôi: “Tôi biết Ứng Triêu Triêu ấy à, nhân phẩm không tin được, còn giữ một bụng ý đồ xấu, tiền chưa trả xong đã muốn bỏ trốn rồi.”
Nói xong còn chưa hết giận, còn chụp lên đầu tôi một cái nồi: “Đồ lừa đảo không giữ chữ tín!”
Tuy rằng tôi vừa giận vừa tức nhưng rất ngạc nhiên vì Mạnh Đình Hi lại đuổi theo tôi mà không ở lại dỗ bạn gái anh ta.
Anh ta thiếu tiền cỡ đó cơ à?
Mạnh Đình Hi cúi người xuống, cởi đôi giày da sáng loáng của mình ra đưa đến bên chân tôi: “Nợ tiền chạy trốn thì thôi đi, còn lấy cả một đôi dép lê của nhà tôi nữa.”
Tôi cúi đầu, chân tôi đang đi một chiếc dép lê mùa hè, mười ngón chân đều lạnh cóng đến đỏ bừng.