Bạn trai cũ bị tôi đá giàu lên rồi

Chương 7


Trình Mạn Thư xinh đẹp, Trình Mạn Thư ưu nhã, biết tôi và Mạnh Đình Hi đã quen nhau nhưng vẫn theo đuổi Mạnh Đình Hi không buông.

 

Trình Mạn Thư dường như cũng giật mình, sau khi nhận ra là tôi sắc mặt cô ấy lập tức trở nên khó chịu.

 

“Ứng Triêu Triêu?”

 

Tôi nở nụ cười đúng mực: “Chào cô nhé Trình Mạn Thư.”

 

Trình Mạn Thư nhìn tôi từ trên xuống dưới, hàng lông mày nhíu càng chặt hơn, sau đó lạnh lùng chất vấn: “Sao cô lại ở đây?”

 

Giọng điệu vô cùng xa cách, giống như tôi đã xuất hiện ở một nơi mà tôi không nên xuất hiện.

 

“Tôi nợ Mạnh Đình Hi chút tiền nên đang ở tạm chỗ này để trả nợ.”

 

Tôi nghĩ cô ấy có thể mở cửa nhà Mạnh Đình Hi thì chắc chắn có quan hệ không tệ với anh ta, cho nên là dù thế nào cũng không thể gây hiểu nhầm gì được.

 

“Nợ tiền Mạnh Đình Hi?” Trình Mạn Thư nói lại lời tôi nói, sau đó cười khinh một tiếng, ánh mắt đầy vẻ coi thường: “Ứng Triêu Triêu cô nợ tiền cơ à? Năm ấy chê Mạnh Đình Hi nghèo túng rồi chạy theo Tiêu Thác không phải là cô sao?”

 

“À…” Cô ta lại vội gật gù: “Có phải là thấy bây giờ Mạnh Đình Hi có tiền nên không cam tâm, lại muốn quay lại với anh ấy không?”

 

Tôi lạnh lùng đáp: “Không hề.”

 

“Không sao? Hai người đã chia tay nhiều năm thế rồi, vô duyên vô cớ sao lại nợ tiền Mạnh Đình Hi? Có phải là cô cố tình chạy tới trước mặt Mạnh Đình Hi than khóc, sau đó dựa vào chuyện trả tiền để ở lại nhà anh ấy không đi không? Ứng Triêu Triêu, cô thật ghê tởm!”

 

Tôi hít một hơi thật sâu, vẫn bình tĩnh không cảm xúc như cũ: “Đây là chuyện giữa tôi và Mạnh Đình Hi, cô không vừa ý thì cô bảo người trong cuộc nói với tôi đi.”

 

Nói xong, tôi quay người đi về phòng bếp.

 

Trong nồi còn đang nấu canh gà, chắc tràn luôn rồi.

 

Ai ngờ cô ta lại cản đường tôi rồi dội một bình nước lạnh lên người tôi từ đầu đến chân. 

 

“Ứng Triêu Triêu, cô có thể có chút liêm sỉ được không? Mạnh Đình Hi đã không thích cô nữa rồi, anh ấy từng nói, anh ấy ghét nhất người phản bội anh ấy, cũng sẽ không tha thứ cho người đã phản bội anh ấy. Thu nhận cô chẳng qua chỉ là muốn thấy bộ dạng hèn hạ ti tiện của loại đàn bà ham tiền ham của như cô lần nữa mà thôi, cô tiếp tục ở lì chỗ này là muốn làm thằng hề hay gì? Nếu tôi là cô, có thể cút bao xa tôi sẽ cút xa bấy nhiêu, sẽ không làm người khác buồn nôn!”

 

Nước lạnh chảy theo đường nét khuôn mặt tôi nhỏ giọt xuống, tôi vuốt nước trên mắt, thẳng tay giành lấy bình hoa trong tay Trình Mạn Thư hất nốt số nước còn lại lên mặt cô ta.

 

Trình Mạn Thư giật mình hét lên, dường như không ngờ là tôi sẽ đánh trả.

 

Sau đó cô ta vừa mắng chửi tôi vừa lau mặt, bởi vì cảm xúc quá kích động mà còn giật xuống một bên mi giả.

 

 Ánh mắt tôi lạnh lùng: “Tôi nói rồi, đây là chuyện giữa tôi và Mạnh Đình Hi, tôi không cần giải thích nhiều với cô làm gì.”

 

“Được lắm! Nếu như cô nói, không phải là cô nợ tiền anh ấy sao? “Trình Mạn Thư bị chọc tức thấy tôi khó chơi bèn móc từ trong túi ra một tấm thẻ ném lên người tôi: “Trong thẻ này có một trăm nghìn, có đủ chưa? Tôi thay cô trả!”

 


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.