Bạn trai cũ bị tôi đá giàu lên rồi

Chương 6


?

 

“Ở… nhà anh?”

 

“Tiền thuê nhà một tháng 2000, ghi vào sổ nợ của cô!”

 

“Đừng, tôi không thuê nổi!”

 

Tôi đưa tay giành lại hành lý từ tay Mạnh Đình Hi.

 

Tôi thuê khu nhà tập thể một tháng mới 980 tệ!

 

Không ngờ tay anh ta lại vươn ra khỏi tầm với của tôi: “Nếu cô có thể làm việc nhà thì cũng không phải là không thể bớt một ít.”

 

Tôi: “Nhưng mà…”

 

Mạnh Đình Hi: “Nếu như cô có thể nấu cơm, cũng có thể bớt thêm một ít.”

 

Tôi: “Nhưng mà…”

 

Mạnh Đình Hi: “Nếu như cô có thể cho mèo ăn, dắt chó đi dạo thì có thể trả cho cô một ít!”

 

Tôi: “…”

 

“Chốt!”

 

Ngoài ý muốn tôi lại vào ở nhà của bạn trai cũ.

 

Năm năm trước, anh ta nghèo khố rách áo ôm, bị tôi đá một cú bay ra ngoài.

 

Năm năm sau, anh ta giàu nứt đố đổ vách, trở thành chủ nợ của tôi.

 

Đời ấy mà! Đều đổi thay nhanh thế đấy.

 

Mạnh Đình Hi dẫn tôi đến phòng cho tôi, đó là một gian phòng rộng rãi lại sáng sủa. Có điều hoà, có máy sưởi, có phòng vệ sinh riêng, có nước nóng 24 giờ, sẽ không có con gián nào, cũng không cần lo ban đêm khi đi ngủ sẽ bị chuột cắn.

 

“Ga giường và chăn gối đều mới, có thể sử dụng ngay.” Mạnh Đình Hi đặt hành lý của tôi xuống đất, lúc này có người gọi điện thoại cho anh ta, nối máy được vài phút thì anh ta nói với tôi: “Tôi còn có việc phải tới công ty.”

 

Tôi khẽ gật đầu, dõi mắt nhìn anh ta đi ra ngoài.

 

Lúc ra đến cửa, anh ta kéo tôi in vân tay lên khoá cửa rồi nói thêm: “Tối tôi sẽ về ăn cơm, vào độ bảy giờ.”

 

Tạm ngưng một chút lại nói: “Khoảng thời gian đó cô có thể dành ra cho tôi được không?”

 

Tôi lại khẽ gật đầu lần nữa.

 

Đợi sau khi Mạnh Đình Hi đi, tôi thu dọn sơ qua hành lý rồi mở nhóm tìm việc part-time lên, chọn một công việc đến siêu thị mở rộng tiêu thụ sữa bò cách đây không xa, tiền lương còn trả theo ngày.

 

Cứ làm suốt cả một ngày, chờ đến khi tôi cởi bộ đồ bò sữa nặng nề ra, cả người đã sắp nóng phát ngất.

 

Tiền lương cuối ngày được 100 tệ, tôi mua một chút đồ ăn về nhà, tắm rửa xong thì bận rộn trong bếp nấu cơm.

 

Đúng lúc này, từ trước cửa nhà truyền đến tiếng mở cửa.

 

Tôi nhìn đồng hồ trên tường, còn chưa tới bảy giờ, vừa thò đầu ra chuẩn bị chào Mạnh Đình Hi lại không ngờ trông thấy một cô gái đang cởi giày.

 

Trời!

 

Mạnh Đình Hi cũng không nói cho tôi biết trong nhà sắp khách tới!

 

Nhìn kỹ lại thì người vừa tới không phải ai lạ mà là bạn học chung thời đại học với tôi – Trình Mạn Thư.

 


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.