Áo thun được giặt đến bạc màu, hai khuôn mặt rạng rỡ nụ cười.
Tôi vội vàng nhét bức ảnh chụp chung này xuống phía dưới ảnh chụp một mình, nhặt những mảnh kính vỡ trong khung hình bằng gỗ.
Sau khi thu dọn xong, tôi ngồi nghỉ ngơi ở trên bậc thang trong khi nhà tập thể.
Khu nhà tập thể cũ kỹ, hành lang cũng không lắp cửa, đèn đường xung quanh mờ tối, tựa như có thể nhìn thấy vài ngôi sao trên bầu trời.
Tôi vừa cổ vũ mình thêm lòng dũng cảm vừa tính toán xem sau ngày phải sống như thế nào, nhưng nghĩ đi nghĩ lại thì cảm giác mệt mỏi lại ập tới, cả người mệt mà thiếp đi.
Sáng sớm hôm sau.
Tôi mơ màng nhìn thấy trước mắt có một đôi chân dài, đợi sau khi tỉnh táo hơn mới kinh ngạc hô lên ba chữ: “Mạnh Đình Hi?”
“Ừ.”
Giật mình, tôi cứng đờ cả người!
Hoá ra không phải là mơ hả!
“Sao anh lại tới đây?”
“Cô không có kết bạn wechat với tôi.” Mạnh Đình Hi nhìn xuống tôi, đôi con mắt đen nhánh: “Lý do?”
Lúc này tôi mới “à” một tiếng, “Điện thoại hết pin, xin lỗi anh, mùng một tháng sau tôi sẽ trả tiền đúng hạn.”
Anh ta không trả lời, ánh mắt chuyền từ trên người tôi sang chỗ hành lý bên cạnh tôi: “Còn chuyện gì đây?”
“À!” Tôi cử động cánh tay đang tê nhức: “Tôi chuẩn bị chuyển nhà.”
Môi người đối diện mím thành một đường thẳng băng, ngay cả lông mày cũng nhíu chặt lại, một lúc sau mới thốt ra hai chữ.
“Bỏ trốn?”
“Đâu ra chứ?” Tôi lắc đầu: “Tôi thật sự chỉ chuyển nhà thôi.”
“Chuyển đến đâu?”
“Tôi còn chưa nghĩ ra.”
“Thế còn không phải là bỏ trốn à? Tiêu Thác đâu? Bỏ mặc cô vậy à?”
“Bọn tôi chia tay lâu rồi.”
Ánh mặt Mạnh Đình Hì nặng nề nhìn tôi, qua một lúc lâu, đột nhiên cầm lấy hành lý của tôi đi ra ngoài.
“Mạnh Đình Hi!” Tôi vội vàng lê hai chân tê cứng của mình đuổi theo: “Hành lý của tôi không đáng tiền đâu, không gán được bao nhiêu nợ!”
Mạnh Đình Hi không nói lời nào.
“Tôi dùng nhân cách của mình bảo đám tôi sẽ trả tiền mà!”
Nhưng đôi chân ngắn của tôi không sao đuổi kịp cặp chân dài của người ta, chờ đến khi tôi đuổi theo ra ngoài, hành lý đã bị Mạnh Đình Hi ném lên xe.
“Anh giai à, tôi chỉ có chút tài sản này thôi, anh đừng ném!”
Tôi khập khiễng đứng ở trước mặt anh ta, chắp tay trước n.g.ự.c cầu xin.
Ai ngờ Mạnh Đình Hi mở cửa ghế phụ ra: “Lên xe.”
Ai?
Lại nói thêm: “Nếu cô còn muốn hành lý.”
Tôi ngơ ngác ngồi lên xe, trên đường đi anh ta cũng không nói chuyện gì với tôi, cho đến khi đi tới một căn nhà thiết kế cực kì xinh đẹp mới dừng xe ở bên ngoài.
“Đây là đâu?”
“Nhà tôi.” Giọng Mạnh Đình Hi vẫn thờ ơ như trước: “Ứng Triêu Triêu, bởi vì nhân phẩm của cô khá đáng lo ngại, tôi không thể tin cô được. Để tiền của tôi không bị đổ sông đổ biển, từ hôm nay trở đi cô phải trả nợ dưới sự giám sát của tôi!”