Bạn trai cũ bị tôi đá giàu lên rồi

Chương 4


Tôi và Mạnh Đình Hi mắt to trừng mắt nhỏ.

 

Ngay cả cảnh sát cũng ngây người.

 

“Ứng Triêu Triêu, cô cũng không cần vì muốn ăn lại cỏ mà làm loại trò này chứ?”

 

Trời xanh ơi! Quỷ thần ơi!

 

Chỉ là vì ngày đầu tiên tôi đi phát tờ rơi nên chưa quen tay thôi mà!

 

Mạnh Đình Hi vẫn bảo lãnh cho tôi, còn tiện đó giúp tôi trả số tiền thuê nhà còn thiếu.

 

“Dù sao cô thiếu nợ ai cũng là thiếu, chẳng bằng thiếu nợ tôi.”

 

Mây chiều hai bên đường băng băng lui lại phía sau, trên người Mạnh Đình Hi có mùi hương tuyết tùng vừa quen thuộc vừa dễ chịu, âm thanh chìm trong màn đêm, không nghe được bất cứ cảm xúc nào.

 

“Tôi sẽ trả.”

 

“Trả?” Anh ta nghiêng đầu về phía tôi, ánh mắt đánh giá: “Trả thế nào?”

 

Tôi vội che trước n.g.ự.c mình, nghĩ dù mình có nghèo khó túng thiếu nhưng cũng có giới hạn cuối đấy!

 

Nhưng anh ta ghét bỏ cười giễu cợt, quay đầu tiếp tục lái xe: “Cô mơ tiếp đi!”

 

“Phí sửa xe, tiền thuê nhà, không được thiếu một xu nào!”

 

Ồ, cũng phải.

 

Với tài sản và nhan sắc của anh ta bây giờ thì người con gái như thế nào mà chẳng tìm được, quả thật cũng không cần nhai lại cỏ từng nhai làm gì.

 

Trở về dưới nhà trọ, tôi nói cảm ơn với Mạnh Đình Hi, cảm ơn anh ta đưa tôi về.

 

Anh ta lại xoè tay ra: “Tiền đi xe 32 tệ.”

 

Tôi kinh hãi!

 

“Cô cho rằng câu cảm ơn của cô đáng giá thế à?”

 

Mạnh Đình Hi mặt lạnh tanh, thấy tôi run rẩy cũng không móc ra được mấy đồng bèn xua tay: “Thôi được rồi, ghi nợ trước!”

 

Lại đọc một chuỗi chữ số: “Số ID của tôi, mùng một hàng tháng sẽ thu tiền, phải chụp màn hình gửi tôi.”

 

Tôi gật đầu.

 

“Nhớ nổi không?”

 

Tôi lại gật đầu.

 

Đây là ID anh ta dùng từ lúc lên đại học, tôi đã nhớ kỹ trong lòng rồi.

 

Sắc mặt người trong xe dường như đã dịu hơn một chút, kéo cửa sổ xe lên.

 

Tôi đưa mắt nhìn theo chiếc xe của Mạnh Đình Hi đi xa, quay người định lên tầng.

 

Ai ngờ, không biết cái gì từ cửa sổ phòng tôi thuê bị người ta ném xuống dưới, nghe “bịch” một tiếng rơi xuống bụi cỏ dưới đất.

 

Tôi chạy tới xem, vậy mà lại là hành lý của tôi.

 

Chú chủ nhà ở trên tầng quát vọng xuống: “Tiền thuê nhà của cô nộp hết rồi, nhà tôi sắp dỡ bỏ rồi, chúng ta không ai nợ ai, đêm nay cô dọn đi ngay đi.”

 

Lời vừa dứt, cả đống hành lý lần lượt rơi xuống, tung toé khắp nơi.

 

Tôi nhìn chỗ hành lý đầy đất, không nhịn được lớn tiếng: “Chú ơi, chí ít chú cũng phải cho cháu đi lên thu dọn đồ chứ!”

 

“Ai biết được liệu cô có lươn lẹo không chịu đi hay không? Khoá cửa tôi cũng đổi rồi, thức thời thì cô đừng tự tìm phiến toái!”

 

Nói xong, cửa sổ đóng lại một tiếng “rầm”, sau đó đến rèm cửa cũng được buông, đèn bên trong đều tắt hết.

 

Tôi chỉ đành thu dọn mớ bừa bộn đầy trên đất.

 

Đồ vật thì cũng không nhiều nhặt gì. Vài bộ quần áo, một ít đồ dùng hàng ngày cung một tấm ảnh rất nhiều năm trước chụp chung với Mạnh Đình Hi…

 


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.