Lại vài phút trôi qua, cuối cùng xe cũng dừng lại.
Cửa sổ xe hạ xuống, người đàn ông vẫn đang nhắm mắt đột nhiên tỉnh táo tinh thần, dáng ngồi thẳng tắp, chỉ vào một khu đô thị sầm uất náo nhiệt: “Thấy không? Đô thị thương nghiệp của anh đây.”
Nói xong thì phẩy tay, xe lại khởi động, đi đến một khu nhà ở cực kì cao cấp thì dừng lại.
“Khu chung cư anh đây mở rộng.”
Lại xuống đến hầm để xe.
“Xe sang anh đây sưu tập.”
Lại đi đến một rừng cây.
“Rừng cherry trăm mẫu của anh đây.”
Mạnh Đình Hi nhướn mày, nói thêm: “Muốn ép nước thì ép nước, muốn sấy khô thì sấy khô, muốn thối trên cây thì thối trên cây.”
Tôi: “Anh cho tôi xem mấy cái này làm gì?”
“Khoe vậy thôi.” Mạnh Đình Hi trả lời rất ngắn gọn. “Năm ấy cô đá tôi để đi theo Tiêu Thác, tôi còn tưởng rằng cô có thể sống tốt, giờ xem ra là tôi đánh giá cô cao quá rồi. Có lẽ cô cũng không ngờ tới người năm ấy bị cô chê bai ghét bỏ vì không có gì cả sẽ thành công như ngày hôm nay nhỉ! Ứng Triêu Triêu, đây là quả báo của cô!”
Ghét quá! Thế mà lại bị anh ta lên mặt!
Sau khi xuống xe, tôi tức giận hái đủ chỗ cherry nhét vừa hai túi quần mới cảm thấy dễ chịu trong lòng hơn một chút.
Lúc phát xong chỗ tờ rơi còn lại trở về nhà, chợt phát hiện trên bức tường bên ngoài có một chữ “DỠ” rất to viết bằng sơn đỏ.
Có lẽ nào…
Thứ ở trong truyền thuyết…
Phá dỡ nhà!
Tôi che lấy miệng, từ trong hốc mắt nước mắt lăn xuống từng giọt, ngay sau đó bả vai bắt đầu run lên, âm thanh mắc ở cổ họng không thể thốt ra ngoài.
Chủ nhà trọ vỗ vỗ bờ vai tôi nói: “Cô xúc động cái nỗi gì! Nhà tôi sắp phải dỡ bỏ rồi, cô mau dọn ra khỏi nhà tôi đi! Với cả, ba tháng tiền nhà cô còn thiếu bao giờ thì cô trả?”
Tôi gạt đi nước mắt, nghẹn ngào nói: “Chú ơi, cháu đã thuê lâu vậy rồi, lẽ ra tiền phá dỡ cũng có một phần của cháu chứ ạ?”
Chú ấy mỉm cười.
Chú ấy bảo cút.
Tiếng Trung thật tươi đẹp.
30 phút sau, tôi vì không trả được tiền thuê nhà mà bị chú chủ nhà kéo đến đồn cảnh sát.
30 phút sau, Mạnh Đình Hi vì tấm thẻ bị rơi vào khe hẹp của cửa sổ xe không lấy ra được mà báo cảnh sát bắt tôi.