Bạn Trai Tôi Là Boss Lớn Trong Trò Chơi Kinh Dị 6

Chương 1


01.
“Chào mừng người chơi bước vào phó bản [Tiêu cục âm môn].

Nhiệm vụ: Giao hàng thành công ba lần.

Độ khó nhiệm vụ: Cấp SS.

Phó bản sắp bắt đầu, người chơi vui lòng chuẩn bị sẵn sàng —”

Âm thanh điện tử lạnh lẽo biến mất.

Tôi và mấy chục người chơi đồng thời xuất hiện trong một sân viện cổ đại.

So với những mê mang, hoảng hốt lúc mới bước vào thế giới kinh dị, giờ thì tôi bình tĩnh hơn rất nhiều.

Bóng tối đang bao trùm nơi đây.

Trong làn sương mù, một cây hoè cao lớn sừng sững cắm rễ giữa sân viện.

Những nhánh cây thô to cứ như những vuốt nhọn sắt bén, treo lủng lẳng trên đầu mọi người.

Cứ như chỉ một giây sau, nó sẽ đâm mạnh xuống dưới.

Ấn đường chợt nhảy lên một cái.

Tôi đưa tay lên, sờ sợi dây chuyền lạnh băng trên cổ.

Trong đầu không khỏi hiện lên gương mặt đẹp trai chín chắn của anh người yêu Cố Mặc Trì.

Quái vật đáng sợ tới cỡ nào cũng làm gì có sức uy hiếp bằng bạn trai đại boss nhà mình.

Mấy cái xúc tu đó mà vươn ra, ước chừng còn kinh khủng hơn mấy nhánh cây này nhiều.

Đại boss mình còn không sợ, cái cây quỷ quái này có gì đâu.

Nghĩ vậy, ánh mắt tôi kiên định trở lại.

Có người la lên.

“Cái quái gì vậy? Phó bản SS?”

“Cái đệch, tui mới qua một phó bản cấp A thôi, cấp S còn chưa vào, mắc gì giờ bắt tui vào phó bản SS!”

“Đến mấy tay to trên bảng xếp hạng người mới cũng chưa chắc qua được phó bản SS nữa, mắc gì chọn tui? Phó bản trước tui toàn nhờ đồng đội gánh không à, tui là tay mơ á!”

“Mấy người đang nói gì vậy, phó bản gì, ban nãy tôi đang ở bờ biển, mới mở mắt ra là xuất hiện ở đây, đưa tôi về mau lên!”

Còn có người chơi mới nữa.

Tôi thấy hơi bất ngờ.

Có người còn xui xẻo hơn tôi, mới bắt đầu đã đụng phải phó bản SS.

Những người chơi còn lại cũng thông cảm nhìn sang người đàn ông nọ.

Nếu đây là phó bản bình thường, có lẽ sẽ có người hảo tâm giải thích cho gã biết sơ qua tình huống phó bản.

Nhưng ở phó bản SS này, người ta còn chưa lo xong thân mình.

Gã đàn ông kia vốn đang ngơ ngác, lại thấy không ai để ý tới mình, trên mặt lập tức hiện lên vẻ giận dữ.

“Bắt tôi tới đây là bắt cóc phi pháp! Mấy người không trả lời tôi đúng không, được, giờ tôi báo cảnh sát!”

Gã móc di động ra, kết quả là không có tín hiệu, trong mắt gã loé lên một tia khủng hoảng.

Nhưng gã vẫn làm như bắt được tín hiệu, vờ vịt gọi điện thoại, vừa gọi vừa chạy ra khỏi viện.

“Chớ bước ra ngoài!” Có người tốt bụng nhắc nhở.

Gã đàn ông hơi khựng lại, rồi chạy nhanh hơn.

Tim tôi đập liên hồi, thấy có chỗ nào đó không đúng.

Bên tai dường như có tiếng xào xạc.

Là tiếng gió thổi qua kẽ lá.

Nhưng bây giờ làm gì có gió.

“Nhúc, nhúc nhích kìa!”

Có ai đó kêu lên.

Nhánh cây trên đầu chúng tôi đang trúc trắc chuyển động hệt như một người già, từng đợt âm thành soàn soạt rột roạt cứ vang lên quỷ dị.

Những cành cây trở nên sắt nhọn, vươn đến gần gã đàn ông sắp bước ra khỏi viện.

Ngay lúc gã ta định bước ra ngoài, có người kéo gã lại.

Nhánh cây hung hăng đâm vào cửa, tạo nên một âm thanh khó chịu.

Chỉ cần chậm thêm một giây nữa, gã đàn ông bước thêm một bước, thì nhánh cây đó đã đâm xuyên qua người gã.

Xung quanh đột nhiên im ắng.

Tôi và những người khác lui về sau mấy bước, cẩn thận quan sát gốc hoè giữa sân.

Gã đàn ông vừa thoát chết trong gang tấc như mất hết sức lực, ngồi phịch xuống sàn không dậy nổi.

Ngay lúc này, sâu trong viện có một con người giấy được vẽ mặt cười bước ra.

Đôi mắt nó là hai cái chấm được vẽ rất qua loa.

Nó nhìn chằm chằm bọn tôi một lúc, con ngươi dường như có thể chuyển động.

“Các vị tiêu sư, đêm đã khuya, nên lấy hàng lên đường rồi.”

Bây giờ phó bản mới chính thức bắt đầu.

Trong phó bản lần này, thân phận của người chơi là tiêu sư phụ trách vận chuyển hàng hoá.

Trên đường đi nguy hiểm trùng trùng, tà ma ngấp nghé xung quanh.

So với hàng hoá được vận chuyển, có lẽ bọn tôi mới đúng là thứ bọn quái vật muốn ăn nhất.

Những người khác hoặc là không nói lời nào đến nhận hàng, hoặc là tìm người chơi khác thương lượng đi cùng nhau.

Tôi lại đang bận quan sát con người giấy.

Người giấy nhỏ vốn đang đưa lưng về phía tôi, giây tiếp theo, đầu nó bỗng xoay ngược lại.

Hai con mắt mắt đen thui như động tối, nhìn thẳng vào tôi.

Mặt nó bị người ta vẽ thành biểu cảm vui vẻ, nhưng giọng nói lại lạnh như nước đá:

“Sao cô chưa lấy hàng?”

Tôi hỏi: “Ai vẽ mắt cho mày đó?”

Có lẽ do từ trước đến nay chưa ai hỏi vậy, con người giấy sững sờ trong chốc lát.

Nó âm u nhìn tôi chằm chặp: “Cô không cần biết.”

Tôi nhìn mặt nó, không hiểu sao thấy cũng dễ thương.

Còn đang định hỏi tiếp, thì bên cạnh thò ra một đôi tay, kéo tôi qua một bên.

Là một cô gái.

Cô ấy đặt ngón trỏ lên môi, lắc đầu tỏ ý không nên hỏi nữa.

Chờ đến khi người giấy đi mất, cô nàng mới thở phào nhẹ nhõm: “Tự dưng bạn đi chọc quái làm gì, nghe nói phó bản này rất nguy hiểm, nhất là con người giấy đó, nó thù dai lắm, bị nó để ý là thảm luôn.”

Không phải tôi cố tình tìm chết, mà là mặt con người giấy đó giống mấy cái meme Cố Mặc Trì hay vẽ lắm.

Vừa xấu vừa dị.

Lúc trước tôi có dạy anh ấy vẽ, nhưng dạy kiểu gì thì Cố Mặc Trì cũng tự hình thành nên một phong cách thẩm mỹ rất ư là quỷ dị.

Cuối cùng là xém chút nữa tui bị ảnh chọc tức chết.

Lâu rồi không thấy, hôm nay gặp lại con người giấy độc lạ này, tự dưng tôi lại thấy đáng yêu.

Nên ban nãy mới nhịn không được hỏi chuyện nó.

Thấy tôi không nói tiếng nào, cô gái nghĩ là do mình nặng lời, vỗ vỗ vai tôi:

“Đừng sợ, chắc bạn là người mới, phó bản này để mình giúp bạn. Mình là Lư Y.”

02.
Thứ tôi cần giao là một hộp son phấn.

Của Lư Y là một đôi giày thêu đỏ như nhuộm máu.

Rất trùng hợp, khách hàng của bọn tôi lại là cùng một người.

Trong màn đêm dày đặc, bọn tôi nhận hàng, dè dặt bước ra khỏi viện.

Lần này cây hoè không công kích bọn tôi nữa.

Lư Y nói rất nhiều:

“Vừa son phấn vừa giày thêu, chắc người nhận là một cô gái thích làm đẹp.”

“Đôi giày thêu này đỏ thiệt đó, nhìn mà hoảng luôn.”

“Bạn nói coi tụi mình có giao hàng thành công không?”

“Mình còn chưa biết tên bạn á, bạn qua mấy phó bản rồi, có lần nào chơi phó bản SS chưa?”

“Nghe một tay lão làng nào đó nói, phó bản này nhiều quái vật lắm, tụi nó trốn trong bóng tối, không chừng một giây sau là xuất hiện sau lưng mình rồi.”

Nói tới đây, Lư Y làm mặt quỷ hù tôi.

Tôi bất chợt rút trường kiếm được trang bị cho tiêu sư ra, đâm về phía cô ấy.

Lư Y kêu lên: “Mình nói hơi nhiều thiệt, nhưng không đến nỗi phải giết người diệt khẩu chứ!”

Tốc độ của trường kiếm rất nhanh, lúc ma sát với không khí còn phát ra âm thanh xé gió kinh người.

Sau đó, vút một tiếng, trường kiếm khó nhọc lao qua khỏi vai Lư Y, đâm vào cái xác khô đột ngột xuất hiện sau lưng cô ấy.

Lư Y lúc này đã kịp phản ứng: “Trâu bò!”

Chân mày tôi nhảy lên một cái: “Rút kiếm mau, còn nữa!”

03.
Bóng đêm âm thầm dâng lên, mây mù tiêu tán, vầng trăng xanh lục dần dần lộ ra.

Vô số thây khô bò ra từ mặt đất, lúc nha lúc nhúc như măng mọc sau mưa.

Đánh mãi không hết.

Một lúc lâu sau, chờ đến khi những tầng mây lại che đi vầng trăng khuyết quỷ dị, hai người bọn tôi mới chật vật thoát khỏi chúng nó.

“Mấy cái xác này cũng mạnh ghê, ây da~”

Lư Y vừa chống nạnh, vừa đưa tay lên hít hà xoa xoa gò má mới bị một cái xác khô tát trúng.

Tôi lặng lẽ lấy cái răng còn dính trên tóc cô nàng xuống.

Kỳ lạ một điều là, đám xác khô này chỉ nhằm vào một mình Lư Y, chứ không công kích được tôi.

Nhìn tôi chật vật thế này là do bảo vệ cô ấy.

Mắt tôi liếc xuống một nơi, hỏi Lư Y:

“Bạn thích mang giày thêu?”

Lư Y nói: “Ai thèm mang cái đó, xui xẻo.”

Tôi nói: “Nhìn dưới chân kìa.”

Đôi giày thêu cần giao lúc này đang nằm trên chân Lư Y, tháo kiểu gì cũng không ra.

“Á á á á á đậu má!”

Lư Y bỗng dưng bị khống chế, chạy về phía trước.

Tôi đuổi theo đằng sau.

Cuối cùng, chạy đến một gò núi bỏ hoang.

Một nữ quỷ áo đỏ đang ngồi đó, quay mặt vào gương trang điểm.

“Cuối cùng cũng tới.”

Nữ quỷ có giọng nói âm u, thân hình lả lướt.

Thế nhưng gương mặt tím bầm, từ cổ trở xuống có vết roi dày đặc.

Thấy bộ dạng thở không ra hơi của bọn tôi, nàng ta cứ cười duyên liên tục.

Bắp chân tôi chạy muốn nhũn ra, nhưng lúc thấy nữ quỷ, giọng nói lại rất có lực.

“Cho hỏi người nhận giày thêu và son phấn là cô đúng không?”

“Là ta.”

Nữ quỷ vung tay lên, hộp phấn trong tay nải tôi và giày thêu dưới chân Lư Y cùng bay về phía nàng ta.

Tôi nhìn lên thanh nhiệm vụ, thấy đã hoàn thành được một phần ba.

Tôi xoa mồ hôi trên trán.

Xem như là kinh hãi nhưng không nguy hiểm.

Bọn tôi đang định trở về, nữ quỷ vừa đánh phấn xong, lúc đang soi gương thì chợt cất tiếng:

“Hình như còn thiếu gì đó.”

Tôi thấy không ổn, kéo Lư Y chuồn lẹ.

Nhưng vẫn chậm.

Chỉ trong một cái chớp mắt, tôi biến thành con thỏ, bị nữ quỷ ôm vào lòng.

Còn Lư Y bị biến thành một cây trâm, cài trên búi tóc nữ quỷ.

Nữ quỷ sờ cái tai thỏ của tôi.

Nhìn vào gương cười đến xinh đẹp, trên mặt còn có vẻ thẹn thùng:

“Vầy mới đủ, quỷ vương đại nhân sắp tỉnh, ta sửa soạn thế này nhất định sẽ lọt vào mắt đại vương.”

Bọn tôi bị dẫn tới một cung điện kỳ quái quỷ dị.

Khắp nơi đều được chạm trổ tinh xảo tráng lệ.

Nhưng cũng thực âm u.

Gió âm nổi lên từng trận, chung quanh u ám, trên vách tường ánh lên những bóng dáng hoa hoè rực rỡ.

Có rất nhiều quái vật ăn mặc cầu kỳ, đang châu đầu ghé tai nhau, đợi chờ gì đó.

Dường như bọn tôi đã lọt vào một nơi không nên đến.

Tôi tè bậy trên người nữ quỷ, nàng ta nổi điên, nhưng vẫn muốn giữ gìn hình tượng.

Thừa dịp nàng ta chỉnh đốn trang phục, tôi đạp chân một cái, nhảy xuống khỏi người nàng.

Một cái cung điện lớn như vậy, hệt như mê cung.

Có không ít xác khô chú ý đến sinh vật sống là tôi, lập tức đuổi theo.

Tôi phải chui vào một cái động nhỏ hẹp mới thoát được bọn chúng.

Hết đường trở về, tôi đành liều một phen, tiếp tục chui sâu vào trong động.

Không biết đã qua bao lâu, cuối cùng cũng đến được nơi rộng rãi.

Nhưng không có ánh sáng, trước mắt tối đen, chỉ thấy nơi này còn lạnh hơn u ám hơn cung điện ban nãy.

Mặt đất không hề bằng phẳng.

Chân thỏ của tôi hình như đang giẫm trên mặt ai đó.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.