04.
Nơi này vừa tối vừa lạnh.
Tôi không khỏi nghĩ tới mấy cái xác khô mặt đầy thối rữa đó.
Tự dưng muốn ói.
Tôi đạp chân muốn bò ra ngoài, nhưng làm cách nào cũng không tìm được cửa vào ban nãy.
Quái lạ!
Tôi tìm quanh tường một vòng, vẫn không tìm được cửa ra.
Dường như cái động này vẫn luôn bị phong kín.
Thế ban nãy tôi vào bằng cách nào!
Không biết có phải ảo giác không, trong động càng ngày càng lạnh.
Dù có lông thỏ giữ ấm, tôi vẫn phải đánh cái rùng mình.
Nhưng so với khí lạnh nhập thể, tôi càng sợ cái xác ướp này đột nhiên ngồi dậy, há miệng nuốt chửng lấy con thỏ đáng thương là tôi.
Nếu dưới đất không có đường ra, vậy tôi sẽ phát huy sức mạnh thỏ con, nhảy lên trên thử.
Không chừng cửa động ở bên trên.
Tới tới lui lui đụng đụng chạm chạm không biết bao nhiêu lần.
Vừa nhảy vừa ghét bỏ cái xác khô kế bên cản đường quá.
Lần nào nhảy lên cũng té xuống, mà té xuống là té ngay người nó.
Dù nó chỉ là cái xác khô, nhưng hình như bảo quản cũng không tệ, vóc dáng rất tốt, rất giống với dáng người bạn trai tôi.
Lúc té lên bụng nó, tôi còn xuyên qua lớp quần áo cảm nhận được tám múi cơ bụng nữa kìa.
Nhưng vừa nghĩ tới khuôn mặt gớm ghiếc của mấy cái thây khô, một phút tôi cũng không muốn tiếp tục lãng phí nữa.
Cứ nhảy mãi đến khi kiệt sức, vẫn không ra được.
Xong rồi, có lẽ tối nay thật sự phải qua đêm với cái xác khô này.
Không gian u ám tĩnh mịch xung quanh dễ khiến người sợ hãi.
Nhất là khi, cái xác luôn không nhúc nhích bên cạnh bỗng dưng động đậy.
Nó đang nằm thẳng, đột nhiên lại hơi nghiêng người sang tôi.
Rõ ràng là xung quanh đang tối đen, cái gì cũng không thấy.
Nhưng tôi lại cảm giác được, ở cái nơi tối đen không tiếng động này, có gì đó đang nhìn tôi chằm chằm.
Thân thể tôi cứng đờ, da đầu tê dại.
Nhưng cái xác lại không cử động thêm nữa.
Sau đó, nửa đêm quá lạnh, tôi cuộn mình thành một trái banh, bất đắc dĩ rúc trong vạt áo cái xác khô.
Hình như không lạnh như vậy nữa.
05.
Tôi sống sót trở ra.
Ban đêm là lúc bọn quái vật chè chén say sưa, ban ngày mới là thời gian cho người chơi thả lỏng một chút.
Tối qua có rất nhiều người bị đào thải.
Lư Y thấy tôi thì vui lắm:
“Khương Tảo, mình biết bạn có thể sống sót quay về mà!”
Cô nàng vốn đang cúi đầu ủ rũ, thấy tôi thì cơn nhiều chuyện trỗi dậy.
“Lúc đó bạn dám tè lên người nữ quỷ, gan thiệt đó, bạn không biết con quỷ đó tức cỡ nào đâu, phấn son cũng không che nổi cái mặt nhăn nhó của nó há há há…”
Tôi cũng thả lỏng hơn nhiều: “Bạn cũng giỏi lắm mà, trốn được khỏi tay nữ quỷ.”
Lư Y nhún vai: “Chắc là nó tức quá, quên mình luôn, giờ nó đang cùng đám yêu quái chờ quỷ vương gì tỉnh lại á, đúng rồi, boss phó bản này…”
Cô nàng chưa nói xong, đã nghe trong sân viện có tiếng người rống giận:
“Thứ vong ân phụ nghĩa!”
“Tội cho tối qua lão Lưu còn kéo mày lại, dẫn mày đi làm nhiệm vụ, lúc gặp nguy hiểm thì mày đẩy ông ấy vào đám quái!”
“Con mắt nào của mày thấy tao đẩy ổng! Ổng tự xông lên!”
Tôi quay đầu lại, thấy hai người đàn ông đang vung tay đánh nhau.
Trong đó có một người nhìn rất quen, là gã người mới định chạy ra ngoài, được một người tốt bụng kéo lại tối hôm qua.
Mấy chuyện lấy oán trả ơn này trong phó bản kinh dị cũng không hiếm.
Những người khác cũng dành mấy giây ngắn ngủi tội nghiệp cho Lão Lưu, cứu phải một con sói mắt trắng, mất mạng trong tay nó.
Sau đó thì bắt đầu trao đổi tình huống tối qua.
“Hôm qua tôi mấy con quái tôi gặp đều nói quỷ vương sắp tỉnh, theo tôi đoán, quỷ vương là boss của phó bản!”
“Tiền bối từng qua phó bản này từng khuyên tôi, nói là nhất định phải hoàn thành nhiệm vụ trước khi quỷ vương tỉnh lại!”
“Chừng nào quỷ vương tỉnh?”
“Chắc là ngày thứ năm thứ sáu gì đó, không biết được, tóm lại là xong nhiệm vụ càng sớm càng tốt.”
06.
Sau lần giao hàng thứ nhất, người chơi giảm mất mười người.
Tiêu cục này tổng cộng có bốn viện Đông, Tây, Nam, Bắc.
Tôi ở viện phía Bắc.
Trong viện có hai mươi tiêu sư.
Mới qua một buổi tối đã chết mất một nửa.
Người còn sống ai cũng bàng hoàng.
Người chơi giao hàng thành công lần thứ nhất sẽ được nghỉ ngơi vào ban ngày, ban đêm bắt đầu giao hàng lần hai.
Lần thứ hai, ai nấy đều cẩn thận hơn, ai cũng muốn tìm bạn đồng hành.
Nhưng nhiệm vụ lần này rõ ràng khó hơn lần trước.
Điểm đến và cả lộ trình của mỗi người đa số là không ai giống ai.
Không ít người phải tách khỏi bạn đồng hành.
Khách hàng lần này của tôi và Lư Y cũng ở xa nhau.
Nhưng còn một người trùng đường với tôi nửa đoạn đường đầu.
“Má nó, lần này chung đường với một con đàn bà vô dụng, còn không bằng tự đi một mình.”
Chủ nhân câu nói là là gã đàn ông cùng đường với tôi.
Cũng là gã người mới lấy oán báo ân, vừa vào phó bản đã muốn trốn đi kia.
Mặt mũi gã trông cũng đàng hoàng, tóc cắt đầu đinh, nhìn thoáng qua thì có vẻ đẹp trai hào sảng, nhưng một khi lên tiếng thì không giống đàn ông chút nào.
Khiến người ta không thể nào ưa nổi.
Tôi cầm gói hàng lần này lên, là một túi da khá lớn, cũng không nhẹ.
Không biết bên trong có gì.
Đối với loại hàng bị phong kín như này, tiêu sư bọn tôi không được tự tiện mở ra xem.
Việc cần làm, chỉ là thành công giao đến tay người nhận mà thôi.
“Ê, em cũng mới vào phó bản lần đầu hả?”
Gã đầu đinh tuy chê ỏng chê eo, nhưng vẫn thảo mai chào hỏi tôi.
Vì từ lúc tiến vào phó bản tới giờ, tôi không chủ động trò chuyện với ai ngoài Lư Y, nên gã cho rằng tôi cũng là người mới.
Tôi không muốn để ý tới gã, tự đi trước.
Gã mắng một câu, đuổi sát theo tôi.
“Giả bộ cái gì, hôm qua sống sót hoàn thành nhiệm vụ, chắc là dựa vào thủ đoạn quyến rũ người khác nhỉ.”
Tôi lạnh lùng liếc gã một cái.
Gã rụt đầu, lại thấy sai sai chỗ nào, lập tức nghểnh cổ lên nhìn tôi.
Thứ người như vậy không đáng để tôi lãng phí sức lực.
Tôi bước nhanh hơn, nhưng gã lại nghĩ do tôi chột dạ, cười đến đê hèn.
“Đều là người chơi mới, chi bằng em đi theo vui vẻ với anh, chỉ cần anh vui, anh sẽ bảo vệ em, thế nào?”
Một người mới cũng dám phách lối như vậy.
Sợ là tối qua vẫn chưa đủ để gã hiểu hết cái đáng sợ của phó bản.
Lúc trước tôi và Cố Mặc Trì xem không ít phim kinh dị, loại người như vậy trong phim không hề hiếm.
Ban đầu ngu ngốc phách lối ra sao, thì sau đó sẽ chết bi thảm như vậy.
Tôi tội nghiệp nhìn gã một cái.
Đồng thời, màn sương dày đặc trong đêm cũng dần dâng lên.
Ánh trăng vàng xanh quỷ dị cũng ló ra khỏi những tầng mây.
Mặt đất nứt ra, những cái xác khô không không ngừng trỗi dậy.
Còn nhiều hơn tối qua gấp mấy lần.
Gã đầu đinh cứng đờ, ban nãy tự tin bao nhiêu thì bây giờ sợ hãi bấy nhiêu.
Thây khô không ngừng chui ra từ lòng đất, đen kịt một vùng.
Gã sợ hãi, muốn giở lại trò cũ, đẩy tôi vào đám thây khô, tranh thủ thời gian cho gã bỏ trốn.
Nhưng gã chậm một bước.
Tôi đá gã vào trong đám quái vật.
“A a a a cứu mạng!”
Đến tận khi tôi rời khỏi nơi đó, tiếp tục lộ trình, vẫn nghe được tiếng thét kinh thiên động địa của gã.
Tôi sờ mặt dây chuyền lạnh lẽo trên cổ.
Hình như đám xác khô này thật sự không công kích được tôi.
07.
Người nhận hàng lần này là một bà lão một mắt.
Bà ta ở sâu trong chốn rừng thiêng nước độc.
Lúc mở cửa, bà lão khom người, nếp nhăn trên mặt cứ chảy xệ xuống tầng tầng lớp lớp.
Lúc bà ta thấy tôi, còn vui vẻ hơn lúc nhìn gói hàng.
Bà lão mời tôi vào ngủ lại một đêm.
Tôi từ chối.
Bà ta cười híp mắt nói: “Đêm khuya trong rừng cái gì cũng có, sợ là đường không dễ đi.”
Tôi quay đầu lại, đường mòn vốn do sỏi đá xếp thành giờ đã biến thành xương trắng chất đống.
Cái đầu lâu nằm dưới đất còn định vươn tay chụp lấy bắp chân tôi.
Tôi làm như vô ý, đạp gãy tay nó.
“Đêm cũng khuya rồi, vậy đành quấy rầy bà.”
Bà lão một mắt nhiệt tình rước tôi vào nhà.
“Nhà có một mình bà thôi ạ?”
Bà lão đưa tôi một ly trà, trà này không nhìn ra màu sắc ban đầu, còn có mùi lạ.
“Còn cháu trai bà nữa.”
Cơ thể tôi căng chặt, càng cẩn thận hơn.
Xem ra không chỉ cần đề phòng bà lão, mà còn phải cẩn thận người cháu trai vẫn chưa xuất hiện kia nữa.
Tôi không đụng tới ly trà: “Cháu trai bà đâu, sao cháu không thấy?”
Bà già một mắt nhìn tôi, trên khuôn mặt hoà ái bỗng hiện lên một tia quỷ quái, cười bảo: “Nó hả, nó đang ở đây mà.”
Đang ở đây?
Lòng bàn tay tôi vã ra mồ hôi, nãy giờ tôi quan sát mấy vòng, không hề nhìn thấy quái vật khả nghi nào khác trong phòng.
Chỉ có mình tôi và bà lão một mắt.
Đang định hỏi, thì bà ta cúi người, chậm chạp mở túi da ra.
Ôm ra một đứa trẻ sơ sinh đẫm máu.
“Cháu trai bà đây, đẹp lắm phải không?”
Đứa bé trông rất bụ bẫm, phải nhìn thật kỹ mới thấy trên người nó đã có nhiều chỗ thối rữa sưng phù lên.
Da đầu tôi tê dại, hàn khí xông thẳng từ chân lên đỉnh đầu.
Vậy là thứ nãy giờ tôi ôm trong người, là một đứa trẻ đầy máu!
“Nó rất thích cháu.” Bà lão cười nói.
Đứa trẻ sơ sinh ngậm ngón tay, dùng cặp mắt to tròn mà trống rỗng nhìn tôi, toét miệng, không biết là khóc hay cười.
Nó với tay muốn chạm vào tôi, bị tôi tránh sang một bên.
Tôi nói: “Cháu hơi mệt.”
“Xem bà lẩm cẩm rồi này, cháu đi cả một đường, chắc mệt lả rồi, để bà đi hầm cho cháu chén canh nóng.”
Bà lão một mắt ôm đứa bé đỏ hỏn ra ngoài.
Tôi đứng ngồi không yên, nơi này không thể ở lâu.
Nhưng cửa không mở được.
Nửa tiếng sau, bà lão bưng một chén canh nóng hổi ra, lại không thấy tôi đâu.
Bà ta không dám tin, vẻ mặt cũng mất đi sự hiền hoà, vô cùng khủng bố:
“Sao có thể, sao nó chạy ra ngoài được?”
Tôi không ra ngoài được thật, vẫn đang ở trong phòng.
Chẳng qua là không hiểu sao lại biến thành thỏ, bèn núp vào một góc chết.
Thừa dịp bà ta mở cửa, không chú ý, tôi liền lẻn ra ngoài.