Báo Ứng Của Lời Thề

Chương 10: Góc nhìn của Dương Thanh Thanh (1)


*Góc nhìn của Dương Thanh Thanh (1)

Tôi thật sự không hiểu rõ bản thân mình lắm. Tâm lý tôi tràn ngập biến thái, thích cướp đồ của người khác để chơi, lúc nhỏ thì cướp đồ chơi, lớn lên thì cướp bạn trai của người khác.

Việc này đối với tôi cũng bình thường như ăn cơm bữa, nên tôi không quan tâm trong mắt người khác tôi là người như thế nào. Tôi cứ như vậy, cả đời này sẽ như vậy.

Vì thế tôi không có bạn bè, cũng không có người thân yêu thương. Cuộc sống của tôi chỉ liên quan đến những người bạn trai mà tôi cướp được.

Tôi biết họ không yêu tôi, nhưng tôi không quan tâm, miễn là họ mang lại niềm vui cho tôi là đủ.

Nhưng Trình Duyên thì khác.

Anh ấy là người duy nhất khiến tôi có thể tận hưởng những đãi ngộ của một mối quan hệ bình thường.

Anh ấy đối xử với tôi thật sự rất tốt, mỗi ngày anh ấy sẽ mang bữa sáng cho tôi, sẽ bảo vệ tôi khi người khác bắt nạt tôi, sẽ trèo tường đưa tôi đến bệnh viện khi tôi bị đau bụng vào nửa đêm dù trường đã đóng cửa.

Vì vậy, lúc đó tôi thực sự có ảo giác rằng anh ấy thích tôi.

Tôi có động lực, nên hết lần này đến lần khác khiêu khích bạn gái của anh ấy, tôi muốn cướp anh ấy đi, muốn chiếm làm của riêng.

Nhưng Trình Duyên lại khiến tôi thấy rõ thế nào là yêu một người vào lúc tôi nghĩ rằng anh ấy cũng thích tôi.

Anh ấy nhìn Tống Thính Linh với ánh mắt hoàn toàn khác biệt.

Tôi luôn cho rằng cuộc sống tương lai của anh ấy chỉ xoay quanh công việc, nhưng thực ra trong lòng anh ấy từ lâu đã sắp xếp chỗ cho Tống Thính Linh, hơn nữa, sẽ không có ai khác chen vào được, vợ anh ấy chỉ có thể là Tống Thính Linh.

Nhìn xem,

Người này quá phức tạp.

Anh ấy yêu Tống Thính Linh, nhưng lại có thể cùng người khác ở trên giường trắng đêm không ngủ.

Anh ấy không yêu tôi, nhưng lại có thể dốc hết tâm tư dỗ dành tôi vui vẻ.

Vậy anh ấy đang nghĩ gì?

Tôi không hiểu.

Tôi không thể nhìn thấu anh ấy. Anh ấy là một người quá phức tạp.

Nhưng dù thế nào đi nữa, dù tôi biết anh ấy có thể bỏ rơi tôi bất cứ lúc nào, nhưng tôi vẫn muốn tham lam sự tốt đẹp này.

Lần đầu tiên tôi gặp Tống Thính Linh, là khi đó Trình Duyên đang thi, Tống Thính Linh lén đến tìm anh ấy, nhưng không may bị ngã từ cầu thang trong căn nhà thuê của anh ấy xuống, trẹo chân đến mức không thể đi nổi.

Trình Duyên nói gì cũng không chịu tiếp tục thi nữa, nhưng lúc đó tôi biết anh ấy đang cố gắng giành học bổng, anh ấy không cha không mẹ, ăn nhờ ở đậu, nên chưa bao giờ xin tiền từ họ hàng. Tôi đã bảo anh ấy tập trung thi cử, còn tôi sẽ chăm sóc Tống Thính Linh.

Khi ấy Trình Duyên còn tin tưởng tôi, nên dặn dò tôi rất nhiều, rồi mới yên tâm đi thi.

Nhìn anh ấy coi trọng chị ấy như báu vật, trong lòng tôi làm sao có thể dễ chịu được?

Vì thế không tránh khỏi, trước khi gặp Tống Thính Linh tôi đã có ác cảm với chị ấy, hoàn toàn quên mất rằng chính tôi mới là kẻ thứ ba.

Cô gái Tống Thính Linh này quá dễ bị lừa, tôi chỉ thuận miệng nói một câu là Trình Duyên đưa chìa khóa cho tôi để đến tìm chị ấy, liền dễ dàng khiến chị ấy bỏ qua chuyện tôi có thể nhanh chóng tìm đến đây và quen thuộc với căn phòng này.

Chân chị ấy thực sự đã bị sưng lên, nhưng trông cũng không quá nghiêm trọng, tôi bảo chị ấy tự bôi thuốc, rồi ngồi bên cạnh chơi điện thoại đợi Trình Duyên về.

Nhưng cô gái này cứ không biết điều, ngồi bên cạnh bôi thuốc mà lèm bèm mãi không dứt.

Tôi nghe đến phát bực, ném điện thoại lên sofa, giật lấy thuốc từ tay chị ấy.

Tôi không kiên nhẫn xoa bóp cho chị ấy, miệng không ngừng chê bai: “Tôi gãy chân cũng không kêu to như chị.”

Tống Thính Linh ấm ức mím môi: “Nhưng thật sự đau mà.”

Tôi cúi đầu nhìn, cố nhịn tiếp tục xoa bóp cho chị ấy.

Tôi vốn dĩ không thích người hay làm nũng, nếu không phải Trình Duyên phải thi, tôi lập tức quay đầu đi ngay.

Tôi im lặng, nhẫn nhịn không nói lời nào, sợ không kiềm chế được mà cãi nhau với chị ấy.

Càng không muốn nói chuyện, chị ấy càng nói mãi không thôi, lúc thì hỏi tôi quen Trình Duyên thế nào, lúc thì hỏi nhà tôi ở đâu, chỉ vài phút, chị ấy như muốn tra cả hộ khẩu nhà tôi.

Tôi nhịn đến nỗi gân xanh hằn lên, chỉ muốn quay đầu bỏ đi ngay lập tức.

Sao lại có người dễ thân như vậy?

Trình Duyên rốt cuộc thích chị ấy ở điểm nào?

Sau một giờ bị Tống Thính Linh hành hạ, cuối cùng Trình Duyên cũng về.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.