9
Tống Thính Linh đứng ngoài cửa, người thường ngày hay khóc lúc này lại không có biểu cảm gì, mặt trầm như nước, ánh mắt hơi u ám, nhưng chính biểu cảm đó khiến tôi nhận ra rằng chúng tôi đã xong rồi.
Dương Thanh Thanh thở dài bất đắc dĩ: “Ôi, bây giờ chị tin rồi chứ, chúng tôi thật sự có gian tình mà!”
Tống Thính Linh nhắm mắt lại, không nói gì.
Tôi biết em ấy quá tuyệt vọng rồi, từ niềm tin sụp đổ đến khi tôi thừa nhận, em ấy không còn muốn nói thêm lời nào nữa.
Em ấy có thể nói gì đây?
Hỏi tôi tại sao?
Có ích không, chuyện đã xảy ra rồi, hỏi thì có thay đổi được không?
Giờ nói gì cũng vô ích, hai người chúng tôi, làm gì cũng không thể cứu vãn được nữa.
Tống Thính Linh sẽ không cho tôi cơ hội thứ hai, em ấy là người đối với ai cũng hết lòng hết dạ, nhưng một khi đã quyết tâm thì dù tôi sắp chết, em ấy cũng sẽ không quay đầu.
Vì vậy, ban đầu tôi định giấu chuyện này đến chết…
Tống Thính Linh mở mắt ra, ánh mắt trống rỗng dừng lại trên người tôi, đôi mắt đẫm lệ mờ mịt, ánh nhìn xa lạ: “Số tiền anh để lại lúc trước cho tôi, tôi không lấy một đồng nào, anh giữ lại mà lo cho mạng sống của mình đi. Tôi sẽ thông báo với mẹ tôi hủy đám cưới, để giữ chút thể diện cho anh, tôi sẽ giải thích với mọi người rằng anh sắp chết. Còn nữa, căn nhà là do tôi mua, tôi đã đổi mật khẩu rồi, tôi không hy vọng sau này gặp lại anh, nên phiền anh về sau cố gắng đừng tới gần nhà tôi. Sau này anh sống c.h.ế.t thế nào cũng không liên quan gì tới tôi, tang lễ của anh tôi sẽ không tham dự, tôi đã nói hết rồi, anh hãy tự lo lấy bản thân mình đi.”
Năm bảy tuổi tôi mất đi cha mẹ, tôi dùng chút sức lực yếu ớt của mình gắng gượng bò đến trước mặt cha mẹ người đầy m.á.u với một chân bị gãy, chỉ để giữ lại người thân cuối cùng của mình.
Và bây giờ, tôi cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn bóng dáng Tống Thính Linh rời đi, ngay cả lời giữ lại cũng không thể thốt ra.
Làm sao để níu giữ đây.
Còn quyết liệt hơn cả sự chia ly bởi cái chết.
Em ấy nhất định hận tôi đến chết.
Một tay tôi chống xuống đất, toàn thân run rẩy.
Dương Thanh Thanh vui vẻ ngâm nga hát ở phía sau, lúc này đã quay lại nhìn hoàng hôn.
Ánh sáng vàng rực rỡ chiếu lên người, cô ta nhắm mắt tận hưởng và dang rộng hai tay.
Không gian yên tĩnh một lúc lâu, tôi mới nghe thấy cô ta vô cùng thoải mái nói: “Trình Duyên, bây giờ, chỉ còn lại chúng ta thôi.”
Tôi hoàn toàn không còn chút sức lực nào, như thể linh hồn đã bị rút ra khỏi cơ thể, ngay cả cảm xúc cũng không biết phải bộc lộ thế nào, bây giờ tôi thật sự không còn gì cả.
Cô ta bỗng trở nên dịu dàng, ánh mắt chứa đựng cảm xúc không biết là thật hay giả: “Đừng sợ Trình Duyên, chúng ta cùng chết.”
Cho dù lúc ngoại tình với Dương Thanh Thanh, tôi cảm thấy nửa đời sau chúng tôi cũng sẽ không gặp lại, người này, tôi chỉ coi là khách qua đường thôi.
Tôi không thể ngờ, người bên cạnh tôi bây giờ, lại là Dương Thanh Thanh.
“Dương Thanh Thanh.”
“Tôi không hiểu, mục đích của cô là gì?”
“Ngoài việc tôi không thể dành tình cảm cho cô, nhưng khi chúng ta ở bên nhau, tôi không hề đối xử tệ với cô, vậy tại sao cô lại hận tôi đến mức này, không chỉ muốn kéo tôi c.h.ế.t cùng mà còn kéo đi cả người cuối cùng ở bên cạnh tôi? Tôi đã làm gì để cô phải đối xử với tôi như vậy?”
“Thế còn Tống Thính Linh?” Sắc mặt Dương Thanh Thanh sa sầm: “Tống Thính Linh nói với anh thế nào? Anh sắp c.h.ế.t rồi, chị ấy cũng không nghĩ đến chuyện rời xa anh, vậy tại sao lúc trước anh lại ngoại tình?”
Tôi nhìn bộ dáng thể hiện chính nghĩa của cô ta, bỗng nhiên cảm thấy buồn cười: “Dương Thanh Thanh, chẳng phải loại người như cô thì mới biết rõ tại sao tôi lại ngoại tình ư?”
Tôi biết đến tên tuổi Dương Thanh Thanh trước khi gặp mặt cô ta.
Loại người như cô ta quá nổi tiếng, tên cô ta gần như là chủ đề thường xuyên được bàn tán trong ký túc xá nam sinh của khoa chúng tôi. Những người từng dính dáng đến cô ta đều lén lút kể chi tiết cho chúng tôi nghe, và dĩ nhiên, chúng tôi đã biết cô ta là người như thế nào trước khi gặp gỡ.
Cho nên đối với cô ta, chúng tôi chỉ có thể là giễu cợt hoặc muốn thử xem.
Trong hoàn cảnh như vậy, làm sao cô ta có thể không biết mình đại diện cho điều gì trong lòng chúng tôi.
Môi Dương Thanh Thanh đã không còn huyết sắc, nhưng cô ta vẫn ngồi thẳng tắp ở đó, dù khuôn mặt trắng bệch, nhưng vẫn khiến cho người ta cảm thấy cô ta vẫn còn rất nhiều sức lực.
Cô ta đưa tay che ánh nắng mặt trời chiếu vào, đếm từng tia sáng lọt qua qua các khe ngón tay, như đang chìm vào hồi ức.
“Ban đầu tôi thật sự muốn cướp anh đi…”