Tiết Lăng Phong nhìn ta.
Ta hạ lệnh đuổi khách: “Thời gian không còn sớm, điện hạ sớm chút trở về nghỉ ngơi đi.”
“Hoàng tỷ nói, tình ái là do lời nói dối dệt thành lồng giam chuyên dùng cho nữ tử, có người bị nhốt cả đời cũng không phát hiện, cửa lồng này kỳ thật chưa từng khóa.”
Tiết Lăng Phong đi đến cửa, lại dừng bước, quay đầu nhìn lại,
“A Cửu… Hắn vì cầu tiên vấn đạo mà lơ là chính sự, không tính là một minh quân tốt, đem hoàng hậu của chính mình ném vào lãnh cung tra tấn nhiều năm, càng không tính là một người phu quân tốt. Hắn không đáng để muội thích.”
Nói xong chữ cuối cùng, giống như là sợ ta phản bác, Tiết Lăng Phong đầu cũng không quay lại chuồn mất.
Ta yên lặng ngồi, thật lâu sau, chậm rãi đưa tay, đè lại đuôi mắt một chút ướt át.
“Sẽ không.”
Ta nhỏ giọng nói, “Ta trở về, là vì đem thống khổ đã từng chịu trả lại cho hắn, sau đó tự tay giế.t hắn.”
Như vậy, mới được viên mãn.
12
Ta ở lại bái nguyệt đài, Lý Kính Trạch càng không có tâm tư xử lý chính sự.
Hắn gần như ngày ngày đều đến tìm ta.
Ta cũng không thèm che giấu trước mặt hắn, Lý Kính Trạch cũng không phải kẻ ngốc, luôn có thể phát giác được cái gì, lại ở dưới sự phủ nhận của ta, thành ra không cách nào xác định được.
Đêm hôm đó, hắn lại tới tìm ta.
Đại khái là uống rượu, trong mắt mang theo men say nhàn nhạt: “Ta nghĩ, nếu nàng ấy còn sống, ta muốn gặp nàng ấy một lần.”
“Người bệ hạ nói chính là vị A Cửu cô nương trùng tên với ta sao?”
“Là nàng ấy.”
Ta mỉm cười nhìn hắn, giống như chỉ là đơn thuần cảm thấy không hiểu: “Theo như lời bệ hạ nói, nàng ấy là thê tử của người, vì sao người lại lập Yến hoàng hậu làm hậu, lại vì sao muốn cùng nàng ấy tách ra?”
Tay Lý Kính Trạch vốn dĩ buông ở bên người bỗng nhiên bắt đầu run rẩy, trong mắt hiện lên bi thương rõ ràng.
Hắn giọng nói khàn khàn nói: “Bởi vì ta làm sai một chuyện.”
“Ta cùng nàng ấy quen biết từ nhỏ, làm bạn nhiều năm, thủy chung không rời không bỏ. Nhưng mà về sau, bởi vì một hiểu lầm, ta dùng thủ đoạn hèn hạ nhất tra tấn cùng vũ nhục nàng ấy, cho nên nàng ấy lựa chọn rời khỏi ta, để cho ta vĩnh viễn không tìm được nàng ấy nữa.”
Ta nhướng mày, cảm thấy buồn cười: “Bệ hạ nói, ngài cùng nàng ấy quen biết nhiều năm, tình đầu ý hợp. Đã như vậy, hẳn là rất rõ ràng tính tình của nàng ấy, lại vì sao sẽ hiểu lầm nàng ấy?”
“Hay nói cách khác, tình yêu của bệ hạ dành cho nàng ấy có lẽ chỉ là lâu đài trên không, ngay cả một chút tin tưởng cơ bản nhất cũng chưa từng trao cho nàng ấyi?”
Lý Kính Trạch ngây người nhìn ta, sắc mặt hơi nhợt nhạt.
Từ trước đến nay, cho dù là khi bị thất sủng nhất, bị chúng hoàng tử tùy ý khinh nhục, hắn vẫn luôn là bộ dạng không chút thay đổi, một vẻ lạnh nhạt lại kiêu ngạo.
Về sau ta hồi kinh tìm hắn, trong lòng hắn hận ta, trước mặt ta càng là cao cao tại thượng đến cực điểm.
Hiện tại thấy hắn tuyệt vọng hối hận như vậy, ta ngược lại cảm thấy mới lạ.
Hắn nhấc bình rượu trên bàn lên, hung hăng uống một ngụm lớn.
Ta lúc này mới chú ý tới, bàn tay phải vốn dĩ trắng nõn thon dài của Lý Kính Trạch, không biết vì sao lại có thêm thật nhiều vết sẹo vặn vẹo dữ tợn.
Giống như là bị bỏng.
“Bệ hạ vạn kim chi khu, tôn quý như vậy, sao lại bị thương nặng như vậy?”
Hắn cúi đầu nhìn xem, vậy mà khẽ nhếch khóe môi, trong mắt ẩn có vẻ điên cuồng: “Bởi vì ta từng ở lúc tức giận, đối xử với nàng ấy như vậy. Ta muốn tự mình cảm nhận một chút, đau khổ nàng ấy đã từng chịu.”
Lời của hắn, trong nháy mắt đem ta kéo về ký ức bảy năm trước.
Thiết lạc nung đỏ ấn lên bụng nhỏ, trừ đau đớn gần như muốn chế.t kia ra, còn có nhục nhã to lớn ập tới.
Bảy năm về sau, dù cho ở trong thế giới tu tiên từng trải qua đau đớn kinh mạch đứt đoạn, thân thể vỡ vụn, cũng không bằng khổ sở trong lòng ngày hôm đó.
Bởi vì ta từng thật lòng thật dạ yêu Lý Kính Trạch.
Bỏ ra toàn bộ chân tâm của ta, lại không có được một chút tin tưởng nào của hắn.
Nghĩ đến đây, ta chậm rãi cong khóe môi, nhỏ giọng nói: “Một mảnh chân tình của bệ hạ, ta đã cảm nhận được.”
“Ta có biện pháp, để cho bệ hạ gặp nàng ấy một lần.”