Bất Kiến Cố Nhân Bất Kiến Quân

Chương 11


13

 

Năm đó, mùa đông của nước Sở đến rất sớm.

 

Lúc tuyết rơi lần đầu tiên, ta để cho Lý Kính Trạch quỳ gối ở trên bái nguyệt đài.

 

“Bồng Lai dù sao cũng là tiên sơn, luôn phải lòng người thành, mới có thể gặp tiên nhân một lần.”

 

Ta khoác áo choàng dày nặng, cười cười nhìn Lý Kính Trạch, “Chỉ là không biết, bệ hạ có nguyện ý hay không?”

 

Lý Kính Trạch, trong hối hận tuyệt vọng của ngươi hiện tại, có thể có mấy phần là thật lòng?

 

Hắn yên lặng nhìn ta hồi lâu, cái gì cũng không nói, đứng dậy ra ngoài, quỳ gối trong tuyết.

 

Ta cùng Tiết Lăng Phong ngồi trong phòng, dựa vào một cánh cửa sổ đang hé mở, vây quanh lò than nướng thịt nai ăn.

 

“A Cửu, trong chuyện hoàng tỷ căn dặn chúng ta, hình như không có tra tấn hoàng đế nước Sở thì phải?”

 

Ta nuốt miếng thịt nai trong miệng xuống, nghiêng đầu nhìn Lý Kính Trạch giữa trời tuyết rơi: “Chỉ là cảm thấy thú vị mà thôi.”

 

Hắn không có lập tức đáp lại, lật lật mấy miếng thịt nai trên giá sắt, lại uống hai chén rượu.

 

“Những ngày này, ta ở trong kinh thành, trừ làm việc theo phân phó của hoàng tỷ, cũng nghe ngóng một ít bí ẩn trong cung nước Sở. Thật trùng hợp, người hoàng đế nước Sở cầu tiên vấn đạo nhiều năm như vậy, muốn tìm về, vậy mà cũng gọi là A Cửu.”

 

Ta hơi khưng lại một chút, ngẩng mắt nhìn hắn.

 

“Cung nhân từng hầu hạ trong cung, thả ra một đám. Nghe nói A Cửu cô nương kia cùng hắn làm bạn nhiều năm, hắn lại đối xử với nàng ấy rất tệ, đêm tân hôn để cho nàng ấy quỳ gối trong tuyết cả một đêm, về sau lại vài lần vũ nhục tra tấn, còn tính toán đem nàng ấy đưa đi nước Lương hòa thân cùng lão hoàng đế sắp xuống mồ kia… Đương nhiên, nước Lương đã sớm quy phục nước Lê ba năm trước, cam tâm tình nguyện đối với hoàng tỷ cúi đầu xưng thần.”

 

“Nhưng A Cửu cô nương kia, lại ở trên đường đi hòa thân nhảy xuống vực sâu.”

 

Trong hơi ấm do than lửa hun, ta bình tĩnh nhìn Tiết Lăng Phong.

 

Mãi đến khi hắn hơi cúi mắt, né tránh ánh mắt của ta.

 

“Xin lỗi, ta không phải cố ý nói những lời này… A Cửu, ta chỉ hy vọng muội vui vẻ.”

 

Ta sớm biết tâm tư của Tiết Lăng Phong.

 

Cho nên ta cũng rất rõ ràng nói cho hắn:

 

“Chờ sau khi Tiết Tình Lam thống nhất thiên hạ, ta liền sẽ vĩnh viễn rời khỏi nơi này, đừng lãng phí tâm tư trên người ta, không có khả năng đâu.”

 

Lúc ấy đôi mắt vốn dĩ sáng lấp lánh của hắn lập tức ảm đạm xuống, giống như một chú cún con ủ rũ.

 

Mà hiện tại, hắn nhìn chằm chằm ta, nhỏ giọng nói: “Nếu như là ta gặp được muội trước, nhất định sẽ không để cho muội chịu những khổ sở này.”

 

Ta khẽ cười, không nói.

 

Lòng người dễ thay đổi, thế sự khó liệu.

 

Rất nhiều năm trước, Lý Kính Trạch lúc còn là thiếu niên bướng bỉnh, còn không phải là mang theo tâm tư như vậy, lập lời thề nói hắn vĩnh viễn không phụ ta sao?

 

Rốt cuộc cũng là vật đổi sao dời.

 

Lý Kính Trạch quỳ gối ở trên bái nguyệt đài hai ngày, mãi đến khi cả người đông cứng, ngất xỉu trong tuyết.

 

Ta có chút tốn sức đem hắn tha vào trong phòng, đợi thân thể dần dần ấm áp, đưa tay sờ sờ trán hắn.

 

Một mảnh nóng bỏng.

 

Giống như ta năm đó, hắn phát sốt.

 

Ta dùng tích phân làm nhiệm vụ có được, đổi với hệ thống một ảo cảnh, đem hình ảnh trình bày cho Lý Kính Trạch.

 

Hắn mơ mơ màng màng mở mắt ra, nhìn thấy chính là trong màn lụa đỏ, cảnh tượng ái muội của ta cùng Lý Kính Trì.

 

Chuyện này từng khiến cho hắn ăn không ngon ngủ không yên, dù cho về sau biết được chân tướng, cũng sẽ trở thành một cái gai trong lòng hắn nhiều năm.

 

“A Cửu…”

 

Lý Kính Trạch giọng nói run run, gần như không nói ra được câu chữ hoàn chỉnh.

 

Nhưng mà Tô Cửu Ca cùng Lý Kính Trì trong màn giường, cái gì cũng nghe không được.

 

Tô Cửu Ca thậm chí còn ngẩng đầu lên, chóp mũi bởi vì tình động không thôi, toát ra mồ hôi rịn ra dày đặc, nàng ta mềm giọng nói: “Mời Lục điện hạ thương xót…”

 

Ta mặt không chút thay đổi nhìn một hồi, ở trong đầu hỏi hệ thống: “Ảo cảnh này chân thật như vậy, sao còn có chút quen mắt.”

 

“Đương nhiên quen mắt.”

 

Âm thanh máy móc vĩnh viễn lạnh lùng vô tình, “Đây là đêm tân hôn của ngươi cùng đối tượng công lược thứ mười một kia, cũng vừa hay lại là Lục hoàng tử, ta thuận tay đem mặt của hắn thay đổi thành Lý Kính Trì.”

 

“…”

 

“A Cửu, đừng đối xử với ta như vậy… A Cửu.”

 

Lý Kính Trạch chật vật nằm rạp trên mặt đất bên cạnh thần sắc thống khổ, đỏ cả hốc mắt, đến cuối cùng, vậy mà rơi nước mắt.

 

Mà ta đè ngực, trái tim đã tê liệt thật lâu, vậy mà lại cảm nhận được một tia gợn sóng của cảm xúc.

 

Là hả hê.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.