14
Hai ngày sau, Lý Kính Trạch lui sốt, tỉnh lại.
Hắn ở trong ảo cảnh chịu đủ tra tấn, sắc mặt trắng bệch không có một tia huyết sắc.
Ta nào có thể bỏ qua, hỏi hắn: “Bệ hạ có nhìn thấy A Cửu cô nương kia hay không?”
Lông mi hắn run rẩy, cũng không có trả lời ta, chỉ là nhỏ giọng nói: “Nàng ấy hẳn là hận ta thấu xương.”
Lý Kính Trạch thậm chí ngay cả áo choàng da hồ ly cởi xuống cũng không mang theo, loạng choạng rời khỏi bái nguyệt đài.
Mấy ngày sau, lại tới nữa.
Hắn nói: “Ta còn muốn gặp nàng ấy một lần.”
Ta cười như có như không nhìn hắn: “Bệ hạ không lo lắng nàng ấy còn hận ngài sao?”
“Hận ta cũng được.”
Lý Kính Trạch khàn giọng nói, “Là ta đáng đời, phải chịu đựng.”
Nói những lời này trong lúc, ánh mắt của hắn từ đầu đến cuối rơi trên mặt ta, thậm chí không có dời đi một cái chớp mắt.
Ta lấy ra đan dược, nói cho Lý Kính Trạch, ăn vào, là có thể nhìn thấy Tô Cửu Ca.
Hắn không chút do dự nhận lấy, nuốt xuống.
Ở trong tầm mắt mơ hồ của hắn, ta sẽ biến thành bộ dáng Tô Cửu Ca lúc trước, lạnh lùng nói với hắn vài câu.
Đều là hắn đã từng dùng để vũ nhục ta, hiện tại ta nguyên lời trả lại.
Lời nói lại khó nghe hơn nữa, Lý Kính Trạch lại thủy chung cười đến rất vui vẻ.
“Đúng, là ta hèn hạ, là ta không biết xấu hổ… A Cửu, ta biết sai rồi, đừng vứt bỏ ta.”
Không chỉ như vậy, ta còn cho hắn một cái tát, bóp cổ hắn, đến khi hắn sắp nghẹt thở mới bằng lòng buông tay.
Nhưng mà số lần Lý Kính Trạch đến gặp ta, lại càng ngày càng thường xuyên.
Mỗi một viên đan dược ăn vào, đều chứa kịch độc mãn tính.
Mãi đến ngày hôm đó, Tiết Lăng Phong trở về nói cho ta biết, đại thế đã thành.
Lý Kính Trạch nhiều năm lơ là chính sự, trong triều sớm đã lòng người không yên.
Mấy vị trọng thần đảm nhiệm chức vụ quan trọng, theo kế hoạch của ta cùng Tiết Tình Lam định ra, đều bị đã phản bội.
Hắn ngửa đầu uống một hồ lô rượu, do dự nhìn ta: “A Cửu, muội sẽ không nỡ giế.t hắn sao?”
“Sao có thể.”
Ta bật cười, “Ta chờ ngày này, chờ rất lâu rồi.”
15
Lý Kính Trạch đến đúng lúc, trên trời treo một mảnh trăng tàn.
Ta sắc mặt như thường, đem đan dược trong bình sứ màu trắng đổ ra, đưa cho hắn:
“Bệ hạ có thể ăn, nói không chừng hôm nay gặp mặt, A Cửu cô nương sẽ đối xử với ngài hòa nhã một chút.”
Hắn nắm lấy đan dược, không có ăn, chỉ là nhìn về phía ta: “A Cửu.”
“Ta biết là nàng. Ánh mắt của nàng, luôn luôn cùng người khác không giống nhau.”
Nụ cười giả dối bên môi ta chậm rãi thu lại.
Một lát sau, giễu cợt nói: “Thật hèn hạ, Lý Kính Trạch.”
“Đã biết là ta, sao còn không vạch trần. Giống như một con ch.ó bị ta đùa bỡn đến xoay quanh, ngươi ngược lại còn cảm thấy vui vẻ sao?”
Ta biết Lý Kính Trạch xưa nay là người tự tôn cực mạnh.
Trong mắt hắn cuồn cuộn cảm xúc đau đớn, lại bị cưỡng ép đè xuống.
“Ta liền biết, nàng tuyệt đối không phải người thường, sẽ không chế.t… Những năm này ta vẫn luôn tìm nàng. Yến Ninh Vãn, người của Yến gia, còn có cái gọi là sứ thần nước Lương kia, ta một người cũng không buông tha.”
Ta cười nhạo một tiếng: “Không buông tha bọn họ thì có ích lợi gì? Người đáng chế.t nhất là ai, chẳng lẽ trong lòng ngươi không rõ ràng sao?”
“Lý Kính Trạch, từ khi ngươi mười ba tuổi ta đã ở bên cạnh ngươi. Ngươi bị những hoàng tử được sủng ái kia khi dễ, bao nhiêu lần đều là ta chắn trước người ngươi. Ta vốn cũng không cầu hồi báo của ngươi, thế nhưng ngươi lại tự mình hứa hẹn, nói muốn cho ta trở thành nữ tử tôn quý nhất thiên hạ.”
“Ngươi tự ti mặc cảm, lại không chịu thừa nhận, liền đem tất cả tội lỗi đều đổ lên trên đầu người khác. Không có Yến Ninh Vãn ly gián, ngươi lại hoài nghi ta. Ngày đó ta ở lại trong cung Lý Kính Trì một đêm không về, chẳng lẽ ngươi thật sự không biết ta đi làm cái gì sao?”
Hắn ngây ngốc nhìn ta, thần sắc chật vật không chịu nổi.
“Ngươi biết, nhưng ngươi lại không muốn thừa nhận bất lực của chính mình. Trước kia ngươi dựa vào che chở của ta gian nan cầu sinh, về sau lại dựa vào Yến Ninh Vãn có được Yến gia mà sống, ta nói ngươi bán thân cầu ngôi vị hoàng đế, có sai sao?”
Hắn á khẩu không trả lời được, thống khổ che mặt, nước mắt từ trong khe hở ngón tay thấm ra.
Rất lâu rất lâu trước kia, lúc niên thiếu, Lý Kính Trạch cũng từng rơi nước mắt trước mặt ta.
Lúc ấy ta là thật lòng đau lòng.
Hiện tại cũng là thật lòng chán ghét.
Hận chính là hận.
Thời gian trôi qua, trải qua vô số thế giới nhiệm vụ, cũng không có làm cho hận ý trong lòng ta giảm bớt nửa phần.
Ta nhìn chằm chằm Lý Kính Trạch đỏ bừng hốc mắt trước mặt, bình tĩnh nói: “Ngươi đã từng thề, nói vĩnh viễn không phụ ta, vĩnh viễn sẽ không làm ta bị thương. Nhưng ngươi không có làm được, Lý Kính Trạch.”
Không làm được, thì đi chế.t đi.