Bất Kiến Cố Nhân Bất Kiến Quân

Chương 13


Trên đời này thứ rẻ mạt nhất, chính là sau khi tạo thành thương tổn rồi lại hối hận buồn cười.

 

Bất quá là lúc trước, hắn cảm thấy giang sơn so với ta quan trọng hơn nhiều, cho nên tình nguyện đối với lời nói dối vụng về của Yến Ninh Vãn giả điếc, cũng muốn Yến gia đứng ở bên kia hắn.

 

Mà sau khi quyền khuynh thiên hạ, hắn lại bắt đầu hối hận tưởng niệm.

 

Giống như chỉ cần hối hận, tìm về ta lần nữa, thiếu niên Lý Kính Trạch bướng bỉnh giống như thú nhỏ kia vẫn còn chưa có bị hắn tự tay giế.t chế.t.

 

Trong mắt Lý Kính Trạch mang theo một tia hy vọng mong manh, hắn hít sâu một hơi, thanh âm có chút khó khăn mở miệng:

 

“A Cửu, chúng ta bắt đầu lại, được hay không? Nàng cho ta một cơ hội chuộc tội cùng bồi thường…”

 

“Không cần, Lý Kính Trạch.”

 

Ta lắc đầu, đột nhiên đứng dậy, nắm cổ tay hắn, đem người lôi kéo đến bên mép bái nguyệt đài.

 

Bởi vì Lý Kính Trạch mỗi lần tới đây, lúc rời đi đều rất chật vật, hắn sớm liền đuổi hết thị vệ canh giữ ở đây.

 

Đêm đông lạnh lẽo.

 

Gió đêm lạnh thấu xương thổi qua, giống như lưỡi đao cắt da cắt thịt.

 

“Ta xác thực từng thật lòng thật dạ thích ngươi.”

 

“Ta hẳn là đã từng nói với ngươi, ta ghét nhất xa quê hương, đến nơi xa lạ. Mà nơi này đối với ta mà nói, chính là xa lạ. Trước kia chẳng qua là bởi vì có ngươi, bởi vì ta thích ngươi, mới cảm thấy cũng không phải là không thể nhịn.”

 

Nói xong câu đó, ta đưa tay hướng Lý Kính Trạch đi tới.

 

Trong mắt hắn lộ ra một tia kinh hỉ yếu ớt, có lẽ cho rằng ta muốn tiếp xúc với hắn.

 

Nhưng mà giây tiếp theo, từ trong tay áo ta trượt ra một thanh chủy thủ nhỏ bé lại sắc bén.

 

Không chút do dự, đ.â.m vào trong tim hắn.

 

Ta nhìn chằm chằm hắn trong nháy mắt ảm đạm xuống đôi mắt, lại đem chủy thủ đ.â.m sâu thêm một chút.

 

Từng chữ từng chữ một nói: “Ngươi đã nói ngươi thích ta, muốn chuộc tội cùng bồi thường, vậy thì dùng mạng của ngươi, đưa ta về nhà đi.”

 

Lý Kính Trạch há miệng, khó khăn mở miệng: “Ta còn tưởng rằng, ta còn tưởng rằng…”

 

“A Cửu, ta muốn…”

 

Môi đóng mở, m.á.u tươi từ trong miệng hắn tuôn ra.

 

Lời còn chưa nói hết, ta đột nhiên đưa tay, đem hắn từ trên bái nguyệt đài đẩy xuống.

 

Âm cuối ba chữ “Ôm lấy nàng”, tiêu tán trong gió đêm trên cao đài.

 

Mấy giây sau, truyền đến âm thanh nặng nề của vật thể rơi xuống đất.

 

“Không cần, ta ghét bẩn.”

 

Ta thò đầu ra nhìn xuống phía dưới, Lý Kính Trạch y phục xốc xệch ngã trên mặt đất bằng đá xanh, giống như chim gãy cánh, b.ắ.n tung tóe m.á.u tươi.

 

Mà ở nơi xa hơn, bên trong hoàng cung nước Sở, mấy chỗ phủ đệ trọng thần của kinh thành, đang lần lượt đốt lên ánh nến sáng rực.

 

Trong đầu, điểm trắng của hệ thống lại một lần nữa bắt đầu nhấp nháy.

 

“Kí chủ đã hoàn thành nhiệm vụ cuối cùng, hiệp trợ nữ đế thống nhất thiên hạ.”

 

“Kí chủ đã hoàn thành nhiệm vụ ẩn giấu, tự tay giế.t chế.t kẻ thù.”

 

“Xin hỏi kí chủ có rời khỏi thế giới nhiệm vụ hay không.”

 

Ta gật gật đầu, lần cuối cùng nhìn t.h.i t.h.ể kia đáng sợ.

 

“Không gặp lại nữa, Lý Kính Trạch.”

 

Bị đoàn bạch quang kia hoàn toàn thôn phệ, ta nhìn thấy trên mặt đất, xa xa, Tiết Lăng Phong đang liều mạng chạy về phía bái nguyệt đài.

 

Hắn đỏ hốc mắt, miệng hình như là đang gọi “A Cửu”.

 

Rốt cuộc không có gặp mặt lần cuối.

 

Ta giống như ngâm mình ở trong một đám nước ấm, triệt để mất đi ý thức.

 

Không biết qua bao lâu, mới chậm rãi tỉnh lại.

 

Là một buổi tối trời trong.

 

Trên bầu trời đêm mây đen tan đi, một vầng trăng tròn sáng trên đầu.

 

Băng tuyết ngoài cửa sổ hòa tan thành giọt nước, tí tách thuận theo mái hiên rơi xuống.

 

Cành cây khô héo cả mùa đông, nhú ra mấy phần xanh biếc.

 

Ta trở về đúng lúc mùa xuân vừa đến.

 

-Hoàn-


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.