6
Sau câu nói đó, Lý Kính Trạch gọi thị vệ trong cung đến lôi ta vào địa lao.
Dùng thiết lạc nung đỏ, ở trên bụng nhỏ ta lạc xuống một chữ “nô”.
Mùi da thịt bị thiêu cháy truyền vào trong hơi thở, ta đau đến mức toàn thân co giật, nước mắt không khống chế được trào ra hốc mắt.
Hắn lại chỉ là mỉm cười nhìn ta:
“Lý Kính Trì đã chế.t, ngươi chỉ có thể vĩnh viễn lưu lại bên người trẫm, làm một con ch.ó của trẫm.”
Lý Kính Trạch lại sai người đánh một bộ xiềng xích nặng nề, khóa ở mắt cá chân ta.
Ta ngửa mặt nằm trong căn phòng ánh sáng u ám, nhắm mắt lại, giọng nói khàn khàn: “Chàng giế.t ta đi, Lý Kính Trạch.”
Hắn cởi bỏ y phục của ta, dùng lực đạo gần như cắn xé rơi xuống một chuỗi nụ hôn.
“Chế.t quá dễ dàng, A Cửu. Ngươi phản bội trẫm, đã sớm nên ngờ tới sẽ có ngày hôm nay.”
Ta không cần phải hầu hạ Yến Ninh Vãn nữa.
Lý Kính Trạch ngày ngày đến phòng ta, ở trên giường tra tấn ta đến chế.t đi sống lại.
Hắn rời đi sau, sẽ có cung nhân đi vào, thu dọn giường chiếu bừa bộn.
Bọn họ nhìn ta ánh mắt đều là khinh thường, một bên thu dọn một bên thì thầm to nhỏ.
“Thật sự là không biết xấu hổ.”
“Nghe nói bởi vì tiện nô câu dẫn hoàng thượng, hoàng hậu nương nương tức giận đến mức bệnh cũ tái phát, nằm trên giường mấy ngày không dậy nổi, ngay cả thái y cũng bó tay hết cách.”
“Yến gia sau khi dâng tấu, hoàng thượng đã hạ chỉ, chiêu mộ danh y thiên hạ…”
Ta cong cong khóe môi, đột nhiên cười ra tiếng.
Tiểu cung nữ kia động tác dừng một chút, ngữ khí không tốt: “Ngươi cười cái gì?”
“Ta cười ông trời có mắt, báo ứng của Yến Ninh Vãn, ngược lại tới rất nhanh.”
Tối hôm đó, Lý Kính Trạch tức giận xông vào phòng, một cước đá vào bụng nhỏ ta.
Hắn giọng nói lạnh lẽo: “Độc phụ! Hoàng hậu đối với trẫm có ơn cứu mạng, ngươi như vậy hận nàng ta, có phải là bởi vì trong lòng oán hận trẫm, hận trẫm không thể chế.t ở ba năm trước, chế.t trong tay Lý Kính Trì!”
Ta ngã ngồi trên mặt đất, bên môi có vết m.á.u ấm áp thấm ra.
Ngược lại khiến Lý Kính Trạch ngẩn người một chút.
Ta đè khóe môi, không nói một lời nhìn hắn rất lâu.
Hắn thay đổi, so với ta tưởng tượng còn sớm hơn.
Sớm ở rất nhiều năm trước, ta còn một lòng một dạ yêu hắn thời điểm.
Thiếu niên ôm ta, nước mắt nóng bỏng rơi vào trong cổ áo ta, run rẩy nói “Tuyệt không phụ ta”, đã vỡ vụn thành ảo ảnh và bọt biển.
Ánh mắt giằng co một lát, ta bình tĩnh nói: “Phải.”
Tối hôm đó, Lý Kính Trạch thiếu chút nữa ở trên giường tra tấn ta đến chế.t.
Mà ta từ đầu đến cuối cắn chặt răng, không phát ra một chút âm thanh nào.
Ngày hôm đó, có sứ thần nước Lương tiến kinh bái kiến.
Đã là mùa xuân, trên yến tiệc trong cung, Yến Ninh Vãn vẫn khoác áo choàng da hồ ly dày nặng, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy.
Sứ thần bỗng nhiên đứng dậy, quỳ lạy hành lễ:
“Thần phụng mệnh mang đến thần dược có thể chữa khỏi bệnh nan y của hoàng hậu quý quốc, chỉ là để đổi lấy, muốn xin bệ hạ một người.”
Ánh mắt hắn nhìn thẳng ta.
Ý tứ trong đó không cần nói cũng biết,
“Quốc vương nhiều năm trước có may mắn gặp qua Tô cô nương một lần, từ đó về sau tương tư không dứt.”
“Nếu bệ hạ nguyện ý phong Tô cô nương làm nữ sứ, đến nước Lương hòa thân, vừa có thể chữa khỏi bệnh nan y của hoàng hậu, cũng có thể bảo đảm hai nước giao hảo trăm năm.”
Như là muốn phụ họa cho lời hắn nói, Yến Ninh Vãn che miệng ho khan hai tiếng.
Lúc lấy khăn tay xuống, phía trên có vết m.á.u loang lổ.
Lão hoàng đế nước Lương, hiện tại đã ngoài sáu mươi.
Hắn bất luận như thế nào cũng không có khả năng gặp qua ta.
Ta nghĩ, cho dù là ta hay là Lý Kính Trạch, đều rất rõ ràng.
Này bất quá là Yến gia vì Yến Ninh Vãn, bày ra một cái bẫy.
Nhưng Lý Kính Trạch như là thương tiếc nhìn Yến Ninh Vãn một cái, vẫn là đồng ý:
“Tiện nô, trẫm sẽ miễn đi nô tịch của ngươi, phong ngươi làm nữ sứ, ba ngày sau khởi hành đi nước Lương hòa thân, ngươi có dị nghị gì không?”
Hắn nhìn ta, trong mắt mang theo một loại kiêu ngạo cao cao tại thượng.
Rất nhiều năm trước ta cùng Lý Kính Trạch tâm sự cả đêm, ta nói với hắn:
“Cả đời này, ta sợ nhất chính là xa quê hương, đến nơi xa lạ.”
Bây giờ, hắn đem sợ hãi của ta khắc cốt ghi tâm, đang đợi ta phản kháng, cầu xin.
Ta giật giật khóe môi, chậm rãi quỳ xuống: “Nô tỳ không dám, tạ ơn hoàng thượng ân điển.”
Lý Kính Trạch kinh ngạc nhìn ta.
Ta chậm rãi cúi người xuống, bái lạy hành lễ.
Trong đầu, âm thanh máy móc lạnh lùng của hệ thống lần nữa vang lên: “Nhiệm vụ ẩn giấu thất bại, mời kí chủ trong vòng năm ngày rời khỏi thế giới này.”