Bất Kiến Cố Nhân Bất Kiến Quân

Chương 6


7

 

Đêm trước khi khởi hành, Lý Kính Trạch dường như uống say, lại một lần nữa chạy tới tìm ta.

 

Nhưng ta đã mặc xong giá y được may gấp gáp, ở tại dịch quán bên ngoài hoàng cung.

 

Dưới ánh trăng, hắn say khướt nhìn ta: “Nàng cứ hận ta như vậy, thà rằng đi đến nơi mà nàng sợ hãi nhất, cũng muốn rời khỏi ta.”

 

Hắn không còn tự xưng là “trẫm”.

 

Ta yên tĩnh nhìn hắn: “Hoàng thượng, ta rất vui, chúng ta về sau sẽ không bao giờ gặp mặt nữa.”

 

Hắn làm như không nghe thấy, loạng choạng đi tới, cả người ngã vào trên người ta:

 

“A Cửu, tại sao người cứu trẫm là Yến Ninh Vãn, trẫm còn tưởng rằng sẽ là nàng…”

 

Lời còn chưa nói hết, hắn đã gục xuống đầu gối ta, ngủ say.

 

Cơn đau nhói ở trong lòng lần nữa tràn ra.

 

Nhưng ta mắt khô khốc, ngay cả một giọt nước mắt cũng không rơi xuống, chỉ nói: “Bởi vì chàng không xứng.”

 

“Thứ gì cưỡng cầu mà được, sẽ không có kết quả tốt.”

 

“Ta hối hận đã cứu chàng, Lý Kính Trạch.”

 

Sáng sớm hôm sau, ta gần như là bị cái gọi là sứ thần nước Lương, cưỡng ép đẩy lên xe ngựa hòa thân.

 

Xe ngựa đi đến ngoại ô kinh thành, âm thanh nhắc nhở dồn dập của hệ thống bỗng nhiên liên tiếp vang lên trong đầu ta.

 

“Mời kí chủ nhanh chóng rời khỏi thế giới này.”

 

Sợi dây trói tay tự động tuột ra, ta nhảy ra khỏi xe ngựa, lăn trên mặt đất mấy vòng.

 

Cả người chật vật, loạng choạng chạy về phía vách núi cách đó không xa.

 

Ánh sáng mặt trời đẹp đẽ.

 

Ta xách làn váy cưới đỏ tươi, gieo mình nhảy xuống vực sâu.

 

Trong ánh sáng chói mắt, bỗng nhiên xuất hiện một gương mặt quen thuộc đến mức tận cùng.

 

Lại là Lý Kính Trạch.

 

Trên mặt hắn mang theo thần sắc hối hận hoảng sợ ta chưa từng gặp qua, đỏ mắt bổ nhào đến bên bờ vực.

 

Giọng nói gần như gào thét, tràn đầy tuyệt vọng.

 

“A Cửu!”

 

……

 

8 (Góc nhìn của Lý Kính Trạch)

 

Việc đầu tiên Lý Kính Trạch làm sau khi hồi cung, chính là thẩm vấn Yến Ninh Vãn.

 

Nàng ta ngồi ở vị trí chủ vị của Phượng Tảo cung, cố trấn định nhìn hắn:

 

“Thần thiếp vì cứu hoàng thượng, quỳ gối trong mưa to trước Thái Y Viện ba ngày ba đêm, hoàng thượng cho dù không nhớ tới ân tình của thiếp thân, cũng không nên hoài nghi thần thiếp như vậy.”

 

Lý Kính Trạch lạnh lùng nhìn nàng ta: “Người cứu trẫm lúc trước, thật sự là nàng sao?”

 

Ánh mắt Yến Ninh Vãn nhiều thêm vài phần hoảng loạn:

 

“Thàn thiếp nghe không hiểu ý tứ của hoàng thượng…”

 

Lý Kính Trạch không muốn nghe nàng ta biện giải dối trá, mặt không chút thay đổi đi qua, bóp cổ nàng ta, đem người từ trên ghế gỗ đàn hương kéo lên.

 

Yến Ninh Vãn đỏ bừng mặt, tua rua trên trâm cài tóc quấn thành một đoàn.

 

Nàng ta đứt quãng, khó khăn phát ra âm thanh: “Hoàng, hoàng thượng trước kia… Cũng là tra tấn tiện nô như vậy sao…”

 

Hai chữ “tiện nô”, giống như thiết lạc nung đỏ dán lên tay Lý Kính Trạch.

 

Hắn run rẩy, theo bản năng buông tay.

 

Yến Ninh Vãn ngã ngồi trên mặt đất, bộ dạng chật vật, đáng thương hề hề nhìn hắn:

 

“Hoàng thượng, bất kể nói như thế nào, thần thiếp hiện tại đều là hoàng hậu của chàng…”

 

Lý Kính Trạch nhìn nàng ta, trong nháy mắt liền nhớ tới Tô Cửu Ca.

 

Ngày đó ở trong chính điện ánh sáng u ám, hắn bóp cổ nàng, muốn từ trong mắt nàng nhìn thấy một chút cảm xúc.

 

Nhượng bộ, cầu xin tha thứ, dù là oán giận và căm hận cũng được.

 

Nhưng mà cái gì cũng không có, nàng cứ như vậy bình tĩnh nhìn hắn.

 

Tình ý chân thành tha thiết của ba năm trước kia, giống như sớm ở lúc hắn không có ý thức, cứ như vậty đã tiêu hao gần hết.

 

Nhưng hắn rõ ràng nhớ rõ, nàng biến mất hai năm sau, lại xuất hiện ở kinh thành lúc hắn vừa đăng cơ.

 

Ánh mắt nhìn về phía hắn, còn mang theo tình ý chân thật, cùng một chút uất ức giấu kín.

 

Chỉ là lúc ấy hắn hận nàng thấu xương, cưỡng ép bỏ qua điểm này.

 

Lý Kính Trạch nghĩ, diễn xuất của nàng thật tốt, lúc trước thay lòng đổi dạ trèo lên giường Lý Kính Trì, lại ở lúc hắn gặp nạn vứt bỏ hắn mà đi.

 

Hiện tại, lại vẫn có thể giả bộ ra một bộ dáng thật lòng yêu hắn.

 

Hắn giễu cợt nhìn nàng ta: “Người trẫm muốn lập làm hoàng hậu là Ninh Vãn, ngươi hiện tại trở về, không thể bay lên cành cao, chỉ có thể làm nô tỳ của nàng ta, thất vọng sao?”

 

Tô Cửu Ca không thể tin được nhìn hắn.

 

Ánh sáng trong mắt từng chút từng chút ảm đạm xuống.

 

Lý Kính Trạch nhìn nàng, chỉ cảm thấy hả hê.

 

Lần đó, Tô Cửu Ca chạy đi tìm Lý Kính Trì, kết quả một đêm không về.

 

Ngày hôm sau trở về lúc, y phục hơi có vẻ lộn xộn.

 

Hắn không muốn dùng suy nghĩ xấu xa nhất phỏng đoán nàng, nhưng chưa qua bao lâu, Lý Kính Trì vậy mà lại đến tìm hắn đòi Tô Cửu Ca.

 

“Ta ngược lại rất thưởng thức Tô cô nương, muốn nạp nàng vào phủ, làm trắc phi của ta, không biết Thất đệ có bằng lòng hay không?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.