Báu vật

Chương 1


1

Năm thứ hai phiêu bạt tới Úc.

Chu Chiếu dỗ tôi nói làm xong phi vụ lớn cuối cùng, sẽ đổi tên đổi họ dẫn tôi ra nước ngoài.

Hắn trà trộn vào sòng bạc Úc một năm rưỡi cuối cùng theo dõi được Triệu Dung Tranh.

Mà tôi dùng thời gian hai tháng tiếp cận hắn.

Lại dùng ba tháng để trở thành nữ nhân duy nhất bên cạnh hắn.

Đêm nay chính là thời khắc gặt hái thành quả.

Trong phòng tắm tiếng nước ngừng lại, tôi quấn lấy áo choàng tắm đứng ở trước cửa sổ thật lớn sát đất.

Cho đến khi người đàn ông thân hình cao lớn rắn chắc từ sau dán vào người tôi, ôm chặt tôi.

“Đang nhìn cái gì vậy?”

“Nơi này thật là quá xa hoa đồi trụy.”

Triệu Dung Tranh cười khẽ, cúi người hôn bên tai tôi: “Thích không?”

Tôi lắc đầu xoay người trong vòng tay hắn.

Nhu thuận đáp lại nụ hôn của hắn: “Em không thích thành phố này, nhưng em thích anh.”

2

Những lời này đã thành công lấy lòng Triệu Dung Tranh.

Người đàn ông cao cao tại thượng, thậm chí có mười phần kiên nhẫn.

Ôn nhu khắc chế chờ tôi thích ứng, thừa nhận, dung nạp.

Sau lần đầu tiên, tôi mềm nhũn nằm ở bên giường, tóc dài rối bời rơi xuống đất.

Quá mệt mỏi để nhấc một ngón tay lên.

Triệu Dung Tranh giữ chặt eo tôi, hôn nồng nhiệt lên vai tôi: “Muốn uống chút nước không?”

Tôi nhắm mắt gật đầu.

Triệu Dung Tranh lại hôn tôi rồi mới đứng dậy.

Hắn đút tôi uống hơn nửa ly nước, sau khi đặt ly xuống, lại ngồi đè xuống.

Sống mũi cao thẳng nhẹ nhàng cọ qua nốt ruồi đỏ trên ngực tôi.

Ngón tay của tôi cắm vào mái tóc đen nhánh của hắn, đột nhiên nắm chặt từng sợi.

“Triệu Dung Tranh……”

Tôi khẽ lẩm bẩm tên hắn, khó chịu hừ nhẹ.

“Bảo bối, đều cho em.”

3

Nửa đêm khi Triệu Dung Tranh tỉnh lại, tôi đang rúc ở góc giường nhẹ giọng nức nở.

“Tiết Phù?”

“Anh Triệu, anh em thua cược, những người đó muốn đánh gãy chân của anh ấy…”

“Thua bao nhiêu?”

Hắn ngồi dậy, từ đầu giường cầm lấy bao thuốc lá, lấy ra một điếu thuốc nhưng không châm.

Tôi khóc đến đáng thương nghẹn ngào nói: “Một ngàn vạn.”

Hắn tựa vào giường, đáy mắt có chút mệt mỏi rồi lại thỏa mãn.

“Lại đây.” Hắn vỗ vỗ vị trí bên người, giọng nói ôn hòa.

Tôi thút thít dựa vào, ghé vào trước ngực hắn, làm ra một bộ dáng nhu nhược dễ bị bắt nạt.

“Đừng khóc, nợ cờ bạc của anh trai em anh sẽ trả giúp, sau này em đi theo anh.”

Hắn đặt điếu thuốc xuống, lại giúp tôi lau nước mắt.

“Anh Triệu?”

Tôi nâng đôi mắt khóc đến sưng tấy phiếm hồng lên nhìn hắn.

Trong con ngươi tràn đầy nước mắt là vẻ không dám tin.

Triệu Dung Tranh không khỏi cười cười: “Nhưng có một điều là lần này trả nợ thì lập tức đoạn tuyệt quan hệ với hắn đi, dân cờ bạc sẽ không biết điểm dừng đâu.”

“Em biết đây là lần cuối cùng em giúp anh ấy…”

“Anh Triệu, anh thật tốt, anh là người đàn ông tốt nhất trên đời!”

Tôi nhào tới, vừa khóc vừa cười, như trẻ con ôm hắn hôn một cái.

“Chờ em xử lý xong chuyện của anh trai, sẽ cùng anh về Hồng Kông.”

“Em rất dễ nuôi, chỉ cần không phải chịu đói chịu lạnh là được.”

“Anh Triệu, em sẽ đi theo anh cả đời, yêu anh, kính trọng anh.”

“Nói nhiều lời ngon tiếng ngọt như vậy không bằng làm chút chính sự.”

Triệu Dung Tranh cầm bắp chân tôi, để cho tôi ngồi ở eo bụng hắn.

Làn váy ngủ tơ tằm rất ngắn, dập dờn trên cơ bắp rắn chắc của hắn.

“Anh Triệu… ” Tôi mềm mại gọi.

Triệu Dung Tranh nắm eo tôi, ấn xuống phía dưới: “Tiết Phù, bây giờ khóc cho anh xem.”

4

Ba ngày ba đêm triền miên.

Ba ngày ba đêm không biết mệt mỏi.

Rõ ràng tôi cảm giác được Triệu Dung Tranh thích và hài lòng với tôi.

Mấy năm nay học được chút thủ đoạn là lần đầu tiên dùng ở trên người đàn ông mà lại vô cùng nhuần nhuyễn như vậy.

Hiện giờ xem ra hiệu quả quả thật là tuyệt vời.

Sáng sớm hôm đó Triệu Dung Tranh tự mình đưa tôi lên xe rời đi.

Tôi ghé vào cửa sổ xe, đôi mắt đẹp dịu dàng, tràn đầy sự không nỡ.

Cũng làm cho Triệu Dung Tranh thương tiếc không thôi.

Mãi cho đến khi xe đi xa, hắn vẫn đứng nguyên chỗ cũ.

Ba ngày sau.

Triệu Dung Tranh đứng ở bến cảng, thần sắc không có gì dao động hút thuốc.

Trợ lý chạy chậm tới, sắc mặt khó coi:

“Triệu tổng, tra ra rồi, đều là giả.”

“Tên, quê quán, tuổi tác, thân thế, tất cả đều là giả……”

“Đây không phải là lần đầu tiên bọn họ bày mưu lừa gạt mà là tội phạm chuyên nghiệp.”

Triệu Dung Tranh dập tắt tàn thuốc, ánh mắt đạm mạc nhìn về phía cổ tay của mình.

Ở đó có hai vết răng mới và cũ.

Một chỗ là tối hôm qua Tiết Phù cắn bị thương để lại.

Một chỗ khác đã ở trên người hắn lưu lại hai mươi năm.

“Biết rồi.” Giọng nói của hắn bình thản, không có gì khác lạ.

“Triệu tổng, có muốn tiếp tục điều tra không?”

“Không cần.”

Triệu Dung Tranh nhìn về phía trợ lý: “Rút người về, đi về Hồng Kông.”

Trợ lý có chút bất ngờ nhưng vẫn nhanh chóng đáp: “Vâng, Triệu tổng.”

Triệu Dung Tranh bước nhanh lên thuyền, rồi lại đứng yên trên boong tàu thật lâu.

Cuối cùng lúc rời đi, hắn lại vuốt ve vết thương cũ kỹ trên cổ tay trái.

Một ngàn vạn coi như là hoàn thành một giấc mộng tuổi trẻ.

Coi như là giả.

Nhưng cũng miễn cưỡng coi như đáng giá.

5

Năm năm sau.

Tôi vừa đưa Sơ Bảo đến nhà trẻ, Chu Niệm liền như một cơn gió vọt vào căn nhà thuê của tôi.

Cô ấy ngồi phịch xuống sô pha, bắt đầu chơi xấu: “Nghiên Nghiên, tôi mặc kệ, lần này dù thế nào cô cũng phải giúp tôi.”

“Tôi thật sự không giúp được cô đâu.”

“Trừ cô ra không ai giúp được tôi.”

“Nghiên Nghiên, mấy năm nay cô đi tới đâu tỷ lệ ly hôn bắt đầu tăng vọt.”

“Trên đời này không có người đàn ông nào mà cô không giải quyết được.”

“Tôi đã tịnh tâm, không còn ham muốn gì rồi.”

“Nhưng không chịu nổi những người đàn ông kia nhìn thấy cô như mèo ăn vụng gặp cá.”

Tôi có chút bất đắc dĩ:

“Cái này cũng không thể trách tôi, tôi cũng không thể không ra khỏi cửa không làm việc.”

“Tôi còn phải nuôi Sơ Bảo nữa, cô không biết đứa bé đốt bao nhiêu tiền của tôi đâu.”

“Tôi mặc kệ, Nghiên Nghiên, tóm lại cô phải giúp tôi, nếu cô không giúp tôi, tối nay tôi về sẽ treo cổ mình.”

Chu Niệm dứt khoát bắt đầu khóc lóc om sòm.

Tôi bị làm cho đau đầu: “Nhưng mà, chồng cô phong lưu đa tình mỹ nữ gì mà chưa từng thấy qua, chưa chắc sẽ mắc câu.”

Chu Niệm ngồi thẳng dậy: “Lần đầu tiên nhìn thấy cô, mắt hắn đều trợn tròn.”

Tôi nhíu mày, chồng của Chu Niệm đúng là lãng tử tình trường.

Kết hôn tháng thứ hai liền có scandal bay đầy trời.

Chỉ tiếc tên đàn ông thối kia xuất thân giàu có, Chu gia liền vội vàng gả con gái cho hắn, sẽ không có khả năng để cho Chu Niệm ly hôn.

Chu Niệm lại không có được chứng cứ thiết thực, khó chịu thế nào thì cũng không làm gì được hắn.

Sau đó nha đầu chết tiệt này không biết tại sao, liền đánh chủ ý tới trên người tôi.

Kỳ thật tôi cũng không muốn làm loại chuyện này nữa.

Nhưng Chu Niệm đã cứu Sơ Bảo, phần ân tình tôi nợ cô ấy quá lớn.

“Niệm Niệm, tôi chỉ có thể thử một lần, có được hay không, tôi không dám chắc.”

Chu Niệm ôm lấy tôi hung hăng xoa xoa:

“Nghiên Nghiên, tôi là một cô gái nhìn cô còn muốn sờ một cái, đừng nói những tên động vật nửa người dưới kia.”

“Tôi chờ tin tức tốt của cô, đại bảo bối!”

6

Tôi cũng không nghĩ tới vị Thất thiếu gia của Triệu gia này còn rất dễ quyến rũ.

Kỹ năng từ tiểu học còn chưa dùng được một nửa thì hắn đã gục ngã.

Hẹn hò lần thứ tư, tôi chỉ mới rơi vài giọt nước mắt nói không muốn không danh không phận.

Hắn về nhà liền ầm ĩ đòi ly hôn với Chu Niệm.

Náo loạn quá mức khiến truyền thông đều đang viết loạn scandal này.

Chuyện liền truyền về cảng thành kinh động đến người cầm quyền Triệu gia hiện giờ.

7

Nghe nói người đàn ông này đã ba mươi hai tuổi, còn không chịu kết hôn sinh con.

Trưởng bối Triệu gia gấp đến độ muốn bốc khói, thiếu chút nữa định dời phần mộ tổ tiên.

Mấy năm trước còn cố nhét phụ nữ vào trước mặt hắn.

Nhưng đều bị vệ sĩ của hắn ném ra ngoài.

Hai năm nay người Triệu gia cũng đều chậm rãi tiếp nhận, không hề đả động đến chuyện này nữa.

Ngay từ đầu khi biết chồng Chu Niệm họ Triệu, trong lòng tôi liền lộp bộp một tiếng.

Nhưng còn có chút tâm lý may mắn, dù sao một người ở Úc, một người ở Hồng Kông.

Nhưng giờ tôi mới biết được tên Triệu Nghiễn Nam kia là người nhà của Triệu Dung Tranh.

Tôi ngồi trên ghế thất thần miễn cưỡng khuyên nhủ an ủi chính mình.

Hồng Kông lại không chỉ có một Triệu gia, có lẽ tôi là tự mình dọa mình.

Nhưng khi thân ảnh cao lớn thẳng tắp kia xuất hiện, tôi lập tức ỉu xìu.

8

Triệu Dung Tranh ngồi ở trên cao, khí tức bức người.

Tôi càng ngày càng cúi đầu, tận lực làm cho mình thoạt nhìn nhu nhược yếu đuối.

Dù sao tư thế hạ thấp là không sai.

“Đại ca, đây là Nghiên Nghiên……”

“Anh đừng làm khó cô ấy, đều là em trêu chọc cô ấy.”

“Cô ấy là quả phụ, không có chồng, tự mình nuôi con, đã rất đáng thương rồi.”

Triệu Nghiễn Nam nói xong liền đau lòng: “Tóm lại em muốn cưới cô ấy, bảo vệ cô ấy thật tốt.”

Triệu Dung Tranh lạnh lùng mở miệng: “Cậu thật sự là càng ngày càng có tiền đồ, vì một người phụ nữ mà gây ra đống hỗn độn lớn như vậy.”

“Nghiên Nghiên không giống những người phụ nữ khác, lần này em thật sự chân thành.”

“Vậy sao, vậy cô ta thì sao, cũng là chân thành à?”

Triệu Nghiễn Nam vẻ mặt ngọt ngào:

“Đương nhiên, cô ấy nói em là người đàn ông tốt nhất trên đời này.”

“Cô ấy còn nói cô ấy sẽ đi theo em cả đời, yêu em, kính trọng em.”

Lời thoại này vừa nói ra, áp suất trong phòng chợt thấp.

Tôi nghe được tâm như tro tàn, trong lòng cầu xin hắn, nói ít đi vài câu đi.

“Đại ca…… Anh thành toàn cho đôi tình nhân chúng em đi.”

Triệu Nghiễn Nam vẫn còn đang nói không ngừng.

Tôi nhịn không được len lén nhìn Triệu Dung Tranh một cái.

Nhưng đối diện với tầm mắt âm u của hắn, tôi sợ tới mức vội vàng cúi đầu.

Nhưng người này lại rõ ràng không chịu buông tha tôi.

“Là Đinh Nghiên hay Tiết Phù?” Giọng Triệu Dung Tranh nặng nề.

Tôi run lên một chút, sợ hãi quá độ, làm cho nước mắt tôi trong nháy mắt lưng tròng.

“Tại sao, đàn ông Triệu gia chúng tôi đều phải thua trong tay cô một lần?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.