Báu vật

Chương 2


9

Triệu Dung Tranh càng tức giận, giọng nói lại càng bình thản.

Tôi lại sợ tới mức chân mềm nhũn, thiếu chút nữa quỳ xuống.

Triệu Nghiễn Nam bị vệ sĩ “Mời” đi ra ngoài, trong sảnh chỉ còn lại hai chúng tôi.

Triệu Dung Tranh đứng dậy đi tới trước mặt tôi, hắn bây giờ so với năm năm trước khí thế càng thịnh.

Cái loại uy áp này quả thực làm cho người ta không thở nổi.

Tôi không có thời gian suy nghĩ nhiều, theo bản năng chịu thua tự cứu mình.

Không đợi hắn mở miệng, liền để cơ thể mềm mại này ôm lấy hắn.

Thuận thế dán sát ngực vào đùi rắn chắc của hắn: “Triệu tổng…… Tôi sai rồi.”

“Tiết Phù, cô thật đúng là co được dãn được.” Triệu Dung Tranh cười lạnh, giọng nói lại càng trầm thấp.

Tôi không nói lời nào, khẽ cắn môi, ôm chặt hơn.

Bắp đùi người đàn ông trong ngực rõ ràng căng thẳng, nóng bỏng cứng rắn.

Nhưng giọng điệu nói chuyện lại càng lạnh hơn: “Khuyên cô đừng tự tìm đường chết.”

“Nếu anh nhất định giết chết tôi, để tôi chết trên giường anh là được rồi.”

Tôi yếu ớt nâng đôi mắt ướt sũng nước mắt lên nhìn về phía hắn.

“Thật ra thì nhiều năm như vậy, tôi vẫn luôn đối với anh nhớ mãi không quên…”

“Dù sao anh cũng là người đàn ông lợi hại nhất mà tôi từng gặp.”

Ngón tay của tôi mềm mại không xương dọc theo bắp đùi rắn chắc của hắn hướng lên trên.

“Tiết Phù!”

Triệu Dung Tranh chợt nhíu mày, trên mặt hiện lên vẻ đau đớn ẩn nhẫn: “Cô muốn chết à!”

Tôi nhịn không được oán thầm, rõ ràng phản ứng mãnh liệt như vậy còn giả bộ.

Hơn nữa, hắn cao lớn như vậy, không muốn tôi chạm vào hắn đã sớm né tôi rồi.

Tôi cực kỳ vô tội trợn tròn mắt, hạ mắt nhìn hắn: “Triệu tổng…”

Ngón tay tăng thêm lực đạo.

Hô hấp Triệu Dung Tranh dần dần nặng nề.

Tôi nhếch môi, vô tội hỏi hắn: “Anh rất khó chịu sao?”

10

Hầu kết Triệu Dung Tranh kịch liệt lăn lộn.

Sự tự chủ mà hắn luôn tự hào giờ phút này cũng không còn sót lại chút gì.

Biết rõ Tiết Phù người này là một người đã quen lừa gạt.

Nhưng hết lần này tới lần khác chạm vào thân thể của cô, lý trí của hắn hoàn toàn không còn.

Mới vừa đi vào thì thấy cô nhu nhược cúi đầu ngồi ở chỗ đó.

Đường cong eo mông so với năm năm trước còn hấp dẫn hơn.

Hắn chỉ cảm thấy miệng khô lưỡi khô, trong bụng là một đoàn lửa.

Triệu Dung Tranh biết mình nên đẩy cô ra.

Trước mặt em họ ngu ngốc của mình vạch trần bộ mặt thật ti tiện của cô.

Sau đó không chút thương xót đưa cô đến đồn cảnh sát.

Nhưng trong khoảnh khắc cô ôm lấy hắn, lý trí của hắn đã biến mất một nửa.

Triệu Dung Tranh rũ mắt, nhìn khuôn mặt xinh đẹp như hồ ly của cô.

Năm năm trước đã là kiều diễm ướt át động lòng người.

Hôm nay lại càng quen thuộc khiến người ta thèm nhỏ dãi.

11

“Tiết Phù.”

Triệu Dung Tranh bỗng dưng vươn tay bóp chặt hàm dưới của tôi.

Lực đạo của hắn có chút nặng: “Nói đi, lần này muốn lừa bao nhiêu tiền?”

Trời đất chứng giám.

Tôi đã rửa tay gác kiếm từ lâu rồi.

Lần này là đền đáp ơn cứu mạng Sơ Bảo, mới tái xuất giang hồ một lần.

Ai ngờ xui xẻo như vậy, liền đụng vào tình nhân cũ.

“Không cần tiền.” Tôi lắp bắp mở miệng.

“Vậy khẩu vị của cô rất lớn, muốn danh phận?”

Tôi lắc đầu: “Cũng không cần danh phận.”

“Tôi chính là……”

“Vậy là thích lão Thất này?”

Ai lại thích loại dưa chuột thối này chứ.

“Cũng không phải.”

“Tiết Phù, tốt nhất cô nên thành thật khai báo đi.”

Triệu Dung Tranh buông tay ra, ánh mắt lướt qua vết đỏ trên cằm tôi:

“Nếu không tôi có rất nhiều thủ đoạn để cô khai ra.”

Hắn nói xong giống như mới nhớ ra tay tôi còn đặt ở chỗ không nên đặt.

Nắm cổ tay tôi hơi dùng sức, tôi liền đau buông lỏng ra.

Tôi ấm ức rụt tay lại, quả nhiên đàn ông trên giường dưới giường là có hai khuôn mặt.

Không phải lúc trước nào là bảo bối ngoan ngoãn cầu xin người ta sao.

12

“Chính là không quen nhìn hắn đùa bỡn phụ nữ.”

“Cho nên tôi cũng chơi đùa với hắn.”

Triệu Dung Tranh tựa hồ bị câu trả lời của tôi làm cho tức cười.

“Tiết Phù, có phải cô đã quên năm năm trước mình đã làm gì không?”

Tôi có chút chột dạ: “Tôi, tôi đã sớm cải tà quy chính.”

Chính xác mà nói, năm năm trước sau khi lấy mười triệu của hắn.

Tôi đã làm được điều mình muốn làm nhất.

Sau đó hoàn toàn xóa bỏ thân phận Tiết Phù đáng hận đáng thương trước kia.

“Cải tà quy chính?”

Triệu Dung Tranh từ trên cao nhìn xuống tôi:

“Thấy đàn ông liền yêu thương nhung nhớ, lại kêu cải tà quy chính?”

“Cô Tiết có phải cô quên tay của mình, vừa rồi sờ phải chỗ nào rồi không?”

Tôi liếc hắn một cái, nhỏ giọng ngụy biện: “Chúng ta đã sớm ngủ chung rồi, cho nên tôi mới dám.”

“Cũng không phải ai tôi cũng sờ.”

“Lão Thất nhà các người tôi không thèm sờ.”

“Hơn nữa anh không phải rất hưởng thụ sao?”

“Vừa rồi anh đều như vậy……”

“Cô câm miệng cho tôi.”

Triệu Dung Tranh chỉ cảm thấy huyệt thái dương đều đang nhảy.

Năm năm trước nhu nhược dịu ngoan lại nhu thuận.

Sao bây giờ không biết giữ mồm giữ miệng lại càng càn rỡ.

Tôi thấy hình như hắn thật sự có chút tức giận, liền ngoan ngoãn ngậm miệng.

Kỳ thật bọn họ cũng không biết.

Bao gồm Chu Chiếu, hắn sợ là đến chết cũng không nghĩ tới.

Nếu như lúc trước không phải Triệu Dung Tranh, căn bản cũng sẽ không có ba ngày ba đêm kia.

Nếu hắn chọn trúng người khác, tôi đã không phải cố gắng đến mức này để thoát thân an toàn.

Càng không có khả năng, mạo hiểm sinh tử, sinh ra Sơ Bảo.

Cơ thể của tôi đã sớm bị những thứ thuốc lộn xộn kia phá hủy.

Có thể mang thai Sơ Bảo là kỳ tích tôi căn bản không thể tin được.

Nghĩ đến đây, tôi nhịn không được lại ấm ức liếc mắt nhìn Triệu Dung Tranh một cái.

Lúc mang thai chịu nhiều đau khổ.

Lúc sinh thiếu chút nữa một xác hai mạng.

Ngược lại hắn thì được phục tùng ba ngày, nhặt được một cô gái xinh đẹp mà không phải mất chút công sức nào.

13

Nhưng tôi không dám để lộ ra.

Dù sao tính tới tính lui vẫn là tôi đuối lý.

Hào môn coi trọng huyết mạch.

Nếu bị người ta biết tôi len lén sinh cốt nhục của Triệu Dung Tranh.

Sợ là sẽ chặt tôi thành tám miếng ném xuống biển cho cá ăn.

Hiện tại tôi chỉ có thể cầu nguyện Triệu Dung Tranh nhanh chóng tiêu tan lửa giận.

Trở về Hồng Kông.

Úc tôi cũng không ở nổi nữa, hắn vừa đi tôi liền mang Sơ Bảo đi Mỹ.

Đời này núi cao nước xa không bao giờ gặp lại nữa.

Chỉ là trong lòng nghĩ như vậy, cơ thể phản ứng lại không lừa được người.

Kỳ thật vừa rồi ôm lấy hắn, trong lòng tôi cảm thấy có chút rung động.

Mấy năm nay một mình tôi mang theo Sơ Bảo, căn bản không tiếp xúc với người đàn ông khác.

Mà cơ thể này của tôi, lại không giống với phụ nữ bình thường.

Đừng nói đàn ông chạm qua tôi khó có thể từ bỏ.

Sau khi tôi chạm vào đàn ông cũng sẽ ngày nhớ đêm mong.

Huống chi còn là loại đàn ông như Triệu Dung Tranh.

Ước chừng là năm năm tu tâm này tàn phá tôi quá nghiêm trọng.

Một số ý nghĩ vừa có đã bắt đầu sinh sôi nảy nở.

Tôi cố gắng kiềm chế, cố gắng không nhìn mặt hắn.

Nhưng hắn mặc bộ âu phục đen này lại gợi cảm như vậy.

“Triệu tổng, tôi có thể trở về không?”

Tôi có chút đứng ngồi không yên.

Còn ở lại nữa, hắn không xảy ra chuyện gì, tôi sẽ xảy ra chuyện.

14

Lúc này trợ lý của Triệu Dung Tranh đã tới.

Hắn cầm bao thuốc lá, đi ra tiền sảnh mới châm thuốc lên.

Cũng không biết trợ lý nói gì với hắn.

Trong lúc đó Triệu Dung Tranh quay đầu lại nhìn tôi một cái.

Tôi đối diện với tầm mắt hắn liền mềm mại ngọt ngào nở nụ cười lấy lòng.

Triệu Dung Tranh hiển nhiên không có động thái gì.

Mặt không chút thay đổi xoay người đi.

Tôi oán thầm, thật đúng là toàn thân trên dưới chỗ nào cũng cứng rắn.

Nhưng hắn có cứng rắn hơn nữa, cuối cùng còn không phải muốn tước vũ khí chịu thua.

Xem hắn giả bộ được bao lâu.

15

Khi Triệu Dung Tranh trở về.

Tôi hỏi hắn: “Tôi có thể về nhà không?”

Sơ Bảo sắp tan học rồi, mặc dù Chu Niệm sẽ đón giúp tôi.

Nhưng Sơ Bảo dính lấy tôi nhất.

Triệu Dung Tranh liếc tôi một cái: “Chu Niệm cũng khai rồi.”

Tôi cả kinh, có chút nóng nảy:

“Anh đừng giận cô ấy, thật sự cô ấy không có cách, chỉ là muốn ly hôn mà thôi.”

“Cô ấy muốn ly hôn, có thể tìm trưởng bối từ từ nói.”

“Gia quy Triệu gia cũng không phải là vật trang trí.”

“Liên hợp lừa đảo tính kế chồng mình, cũng là sai càng thêm sai.”

Tôi càng hoảng hốt: “Vậy các người tính làm thế nào? Triệu gia sẽ xử lý chuyện này như thế nào.”

Đôi mắt sâu không lường được của Triệu Dung Tranh chỉ có một mảnh lạnh lẽo: “Báo cảnh sát.”

“Lập bẫy, lừa gạt, ngoại tình, những tội danh này cộng lại đủ cho các người ngồi mười năm.”

“Không thể……”

“Triệu tổng, không thể báo cảnh sát!”

“Là tôi đưa ra chủ ý cho Chu Niệm, anh cũng biết, thiên kim tiểu thư như cô ấy, không nghĩ ra chiêu trò như vậy.”

“Cô muốn thay cô ấy gánh tội?”

Sắc mặt tôi trắng bệch, nhưng dần dần cắn chặt hàm răng.

Không có Chu Niệm đưa tay giúp đỡ, tôi và Sơ Bảo đã sớm chết.

“Là…… Đây đều là tôi dạy cô ấy.”

“Chu Niệm vô tội, cô ấy chỉ bị tôi lừa.”

“Anh cũng biết, tôi vốn chính là kẻ lừa đảo.”

Tôi ngẩng đầu, nhìn Triệu Dung Tranh, đáy mắt chậm rãi tràn ra nụ cười vỡ nát.

“Anh nói không sai, Tiết Phù hoặc là Đinh Nghiên.”

“Đều là giả, đúng không?”

Tôi gật đầu.

“Năm năm nay, ngoại trừ lão Thất, còn lừa bao nhiêu đàn ông rồi.”

“Không có.”

“Không có?”

“Thật sự không có.”

Triệu Dung Tranh hiển nhiên không tin: “Vậy cô đêm nay ở lại chỗ này, từ từ suy nghĩ.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.