“Tôi ngủ như chết? Nhưng mà tôi dậy rất sớm mà ta. Không lẽ quản lý đưa đồ ăn tới lúc trời chưa sáng?”
“Cô nói nhiều như vậy làm gì, sữa đã hâm nóng xong chưa?”
“Ờ ừm. Sắp được rồi.”
12
Ông chủ làm gà thật sự rất chuyên nghiệp.
Tôi chỉ vừa băm tỏi xong, ông chủ đã đem gà chiên với lửa nhỏ rồi.
Liếc quá chảo gà đang còn nóng hổi, nhìn từng miếng thịt màu hoàng kim có chút xém, tôi không nhịn được chảy nước miếng, ánh mắt không cách nào dời đi được. Tôi tội nghiệp đưa tay ra: “Ông chủ à… Tôi giúp anh nếm thử được không?”
“Không thể.”
“ y…” Tôi tiếc nuối thu tay lại.
Bỗng nhiên một bàn tay vỗ nhẹ vào tay tôi, ông chủ thấp giọng trách: “Không sợ phỏng sao? Nếu nôn nóng như thế thì mau đi rửa tay rồi đem bát đũa lên đi.”
10 phút sau, món chính cũng lên bàn. Ông chủ cũng ra hiệu cho tôi mau ăn.
Dạ dày co vào từng cơn khiến tôi cau mày, nhăn nhó không chịu đụng đũa. Tôi cố gắng chịu đựng, rồi nhìn về phía ông chủ, muốn nói lại thôi.
“Cô không phải một giây cũng không chờ được sao? Bây giờ lại sợ tôi hạ độc à.”
“Ý là, ông chủ, đồ ăn anh làm đẹp quá. Tôi có thể chụp một tấm hình hay không? Nhanh lắm”
“Ừm, cũng rất có nghi thức. Chụp đi.”
Tôi cầm điện thoại ra, tìm góc độ tốt nhất chụp mấy tấm sau đó lấy ra tấm hình chụp đẹp nhất, thêm 7749 tầng kính lọc, cẩn thận đưa ra như hiến bảo vật.
Ông chủ thỏa mãn gật nhẹ đầu, sau đó bấm mấy cái lên màn hình, tìm ra một nick WeChat, chia sẻ ảnh lên. Lúc điện thoại trở về tay, WeChat đã có thêm một người bạn.
“Ông chủ, anh tên gì vậy? Để tôi đổi cho anh cái ghi chú. “
“Lý Mộ. Sớm sớm chiều chiều mộ”
Cũng thật trùng hợp, tôi đang gặm xương gà, liền đứng bật dậy: “Ông chủ, để tôi cắt cho anh một miếng bánh ga tô. Bánh này thật sự rất ngon, non mềm như thạch vậy. Anh nhất định phải…”
Bụng dưới nhói lên một cái, có gì đó ấm nóng chảy ra.
Không khí trở nên ngưng trệ. Cơ bắp trên mặt tôi cũng không nhịn được mà co quắp một chút, lén nhìn qua cái quần jean đã bị giặt đến trắng bệch, tôi yên lặng kéo kéo vạt áo xuống.
Sau khi hóa hình thành người, kinh nguyệt cũng có luôn sao?
Cái này… Việc cấp bách bây giờ là phải đẩy ông chủ đi…
Tôi cắn răng cắt xong cái bánh, ngoài mặt nở nụ cười nói xong nữa câu còn lại: “anh nhất định phải đem ra ngoài nếm thử.”
Đôi tay đang nhận bát của hắn dừng lại giữa không trung.
Trước ánh nhìn sắc bén như dao của hắn, tôi ung dung đặt mông xuống ghế, kiên trì mặt đối mặt.
“Đi rót cho tôi ly nước.”
Tôi vẫn ngồi dính trên ghế, thận trọng nói: “Anh mang sang phòng khách ăn, máy đun nước ngoài kia, còn có cả ti vi nữa.”
Yên tĩnh… Đến đáng sợ…
Đỉnh đầu đổ một tầng mồ hôi lạnh, tôi miễn cưỡng cười nói: “Haha, vậy ăn canh đi ha. Ông chủ cầm chén canh tự mình húp một chút nha.”
Ông chủ mặt đen như than, không vui buông đũa xuống.
Tôi: “Anh ăn xong rồi hả?! Ấy nhanh nhanh nghỉ ngơi đi. Chén đũa để tôi dọn là được.”
Hắn: “Cô là bị đoạt xác hay là hồn xuyên? Tự nhiên như phát bệnh thần kinh vậy?”
Tôi cảm nhận được phía dưới đang trào ra từng đợt nóng ẩm, đứng ngồi không yên: “Vậy anh từ từ ăn, không nóng nảy.”
Ông chủ nhìn tôi chằm chằm, biểu cảm đột nhiên biến đổi như ngộ ra điều gì, cười tà một tiếng rồi một lần nữa cầm đũa lên.
Miếng khoai tây gắp mấy lần vẫn không xong, lại chuyển qua miếng nấm hương. Đôi tay lại run rẩy, khó khăn lắm mới gắp được lại rơi vào đĩa một cách khó hiểu.
Ánh mắt sáng rực của tôi theo dõi từng cử chỉ của ông chủ đến quên cả ăn. Trong lòng tôi đang vô cùng khẩn trương liền bất chấp cầm lấy chén của hắn, gắp mỗi thứ một chút, chồng chất như núi nhỏ.
Lúc này, tay hắn ngược lại không có run, đôi mắt hơi lóe sáng, tủm tỉm cười: “ Nhiều quá mà đồ ăn còn nóng, để nguội chút đã.”
Tôi:……
Hắn kéo tay tôi, bắt đầu tán nhảm: “Ai, cô nói xem Bạch Tố Trinh uống nhầm rượu Hùng Hoàng, không hóa người được, trong lòng nghĩ gì?”
Tôi lúc này không có tâm tư trò chuyện bèn trả lời qua loa: “Chắc là sợ dọa Hứa Tiên.”
“Có gì phải sợ nhỉ? Không phải chỉ là thêm cái đuôi thôi sao. Mà Bạch Tố Trinh không uống rượu Hùng Hoàng vậy cô không ăn cái gì?”
“Tôi không ăn rau thơm.”
Hắn cúi đầu nhìn một vòng: “Hôm nay cũng không có rau thơm. Cô sợ cái gì?”
Hố rồi! Nãy giờ tôi không để ý gì cả: “Tôi không sợ.”
Hắn còn đang định nói gì thêm thì bỗng nhiên cúi thấp, mũi ngửi nhẹ mấy lần, cau mày hỏi: “Mùi máu…Cô bị thương sao?”
Tôi:……
Một sự im lặng chết chóc…
Im lặng, im lặng là chân lý…
Lâu thật lâu, tôi mới nghe thấy bản thân phát ra âm thanh như gỗ khô: “Ông chủ, cái kia, anh…”
“Cô muốn cái gì? Giúp cô chữa thương? Hay cần phù chú, đan dược gì? Hay để tôi gọi 120?”
Tôi hít sâu một hơi, chậm rãi nói: “Nhà anh có băng vệ sinh hay không…..?”
Tiếp tục là sự yên lặng chết chóc…
Ngơ ngác… đây chính là biểu cảm của ông chủ lúc này.
Lại thật lâu, tôi mới nghe thấy ông chủ mở miệng, âm thanh vốn trong trẻo như sơn ca giờ trầm thấp như tiếng quạ kêu, mang theo sự bối rối khó nhận ra: “Cô đẩy tôi ra ngoài vì chuyện này sao. Ấy sao lại không nói ra? Tôi còn tưởng cô…”
“Chuyện này sao mà nói được….“
“Từ từ, tôi sang nhà cách vách mượn cho cô. Cô xem còn cần gì nữa thì gọi quản lý đem đến.”
Ông chủ vội vã lao ra cổng, bỗng nhiên lại trở về, cởi áo khoác đắp lên đùi tôi. Bởi vì cố ý quay nửa đầu để tránh ánh mắt, tôi có thể trông thấy một vệt đỏ từ từ lan lên vành tai trắng non như ngọc của hắn.
Làm xong mọi thứ, ông chủ lại như một trận gió, chạy thẳng ra cửa.
Áo khoác truyền đến hơi ấm, còn mang theo cả mùi bột giặt hương cam nhàn nhạt.
Ông chủ trông bộ dạng hung ác sát thần nhưng mùi cam trên áo ông chủ lại có chút ấm áp.
13
Xong trận rối loạn, bữa cơm cuối cùng cũng dọn lên phòng khách ăn.
Bốn mắt nhìn nhau, trong mắt ai cũng có chút xấu hổ.
Ông chủ đưa gối qua cho tôi. Tôi cúi thấp đầu, nhỏ giọng nói: “Thật xin lỗi, lại gây thêm phiền phức cho anh rồi.”
“Không trách cô. Cũng là tôi suy nghĩ không chu toàn. Ăn cơm đi.”
Hắn nói rồi tiện tay mở TV liền nghe thấy một giọng nam dịu dàng, êm tai nói:” Mùa xuân đến, vạn vật sinh sôi. Trên thảo nguyên bao la một mùa giao phối mới của động vật lại đến.”
Tôi lặng lẽ đỏ mặt, ông chủ đang cầm điều khiển cũng lắc lắc tay một cách kì lạ, nhanh chóng chuyển sang đài khác.”
Kênh đang chiếu chính là “Mặt nạ”, một mĩ nhân đang ngồi trước gương chậm rãi lột ra một tấm da người.
Tôi sợ hãi che mắt, giật giật áo của ông chủ. Ông chủ lại bình tĩnh nói: “Con hồ ly nhỏ này còn rất đáng yêu.”
Đáng yêu?
Tôi trộm hé ngón tay liếc một cái, ống kính liền chuyển cảnh, một mĩ nhân nằm trên giường trên đó có một người đàn ông bị lột da.
Tôi ngơ ngác đúng hai giây, sau đó hét lên một tiếng, kéo gối qua ngăn chặn tầm mắt.
Ông trời ơi, cái này quá dọa chồn rồi!
Chiếc gối bị rút ra, ông chủ mỉm cười nói: “Cô còn sợ yêu tinh à.”
Tôi còn chìm trong nỗi kiếp sợ nói: “Sợ chứ. Sau kiến quốc động vật không được thành tinh đâu.”
Tôi muốn rút về gối ôm, ông chủ lại cầm chặt không thả, cười đến hiền lành. Da gà da vịt của tôi nổi hết lên, im lặng một chút, tôi mới hậu tri hậu giác phản ứng được ông chủ có thâm ý khác.
Không đợi tôi suy nghĩ thêm, điện thoại đột nhiên vang lên, là Tiểu Lý đang gọi video tới. Ông chủ lúc này buông lỏng tay, miễn cưỡng dựa vào ghế.
Tôi một lần nữa ông chặt gối ôm, nhấn xuống nút call.
“Hướng Hướng, cô xin ông chủ được không?”
Tôi vụng trộm liếc về phía ông chủ, hàm hồ nói: “Tạm được.”
“Vậy thì tốt. Cô vừa đi trong tiệm liền rất bận, mau trở lại đi nha.”
“Lại nói, Hướng Hướng à, bộ quần áo trên người cô quen mắt ghê… Tôi có cảm giác là ông chủ đã mặc qua. Đây… đây không phải là quần áo của ông chủ chứ!
“Chuyện này…Nói ra có chút dài dòng, tôi vừa đến tìm ông chủ thì khu nhà bị phong tỏa.”
“Cho nên hai người đang ở chung! Cô còn mặc quần áo của ông chủ… Hai người phát triển đến mức này rồi sao!!!” Tiểu Lý miệng hóa thành một chữ o lớn.
“Không… không phải như anh nghĩ đâu.”
Làm sao giải thích chuyện tôi đến nhà ông chủ thì tới tháng đồng thời không có quần áo thay đây?
“Yên tâm, anh sẽ không nói ra đâu. Em gái tốt. Em chỉ cần trước mặt ông chủ nói tốt cho anh một chút là được.” Tiểu Lý tự tin đấm ngực, ném ánh mắt người một nhà cho tôi, rồi cấp tốc tắt điện thoại.
Rắc rối lại thêm rắc rối, tôi nhìn màn hình bị tắt lại nhìn ông chủ mặt xanh xám, chột dạ kéo khóe miệng xuống.
“Ông chủ, phía Tiểu Lý tôi sẽ đi giải thích, với lại…”
“Hửm?”
“Anh làm gà rán rất ngon, là món ngon nhất tôi từng ăn!”
Ông chủ đỡ trán, bất đắc dĩ lắc đầu, cười nói: “Thật sự là làm người ta không lo không được mà.”