14
Tới kì không phải chuyện dễ chịu gì. Ngày thứ hai, tôi vinh quang dậy trễ
Cũng may là ông chủ không có lên. Trong phòng im ắng, tôi thay bộ đồ mà quản lý mới đem tới, bắt đầu rón rén dọn vệ sinh.
Chỉ là… có đôi khi bản thân càng sợ cái gì thì cái đó càng dễ đến. Tôi đã nhẹ nhàng… cực kì nhẹ nhàng… . Và chuyện gì đến cũng phải đến. Trong một phút giây bất cẩn, tôi đã thành công làm đổ một ly pha lê.
Choang một tiếng, những mảnh vụn văng ra khắp nơi, vỡ tan nát. Hết cứu… hết cứu thật rồi. Tiếng động to như vậy chắc chắn đánh thức ông chủ.
Một tiếng chuông bất ngờ vang lên khiến tôi giật mình chạy ra mở cửa. Bên ngoài là quản lý đi đưa đồ ăn đang đứng đợi.
“Hôm nay không có gà sao…” Tối nhìn qua đống thịt heo rau củ trong túi, mất mác thở dài.
“Cô bé thích ăn gà sao? Tình hình bệnh dịch phức tạp, bên phân phối chỉ đưa mấy cái này. Cố gắng kiên trì lên. Đợi hết lệnh phong tỏa thì ra ngoài thích ăn cái gì thì ăn.
Ông chú đưa đồ ăn nở nụ cười nhiệt tình. Tôi gật đầu: “Cảm ơn chú, chút khó khăn này con vẫn có thể vượt qua. Với lại gà hôm qua đưa cũng chưa ăn hết nữa mà.”
“Hôm qua? Hôm sau chú đâu có đưa đồ ăn tới đâu. Hôm qua mua sắm gấp rút, hôm nay mới đưa đến đợt đồ ăn đầu tiên.”
“A? Chắc là con nhớ nhầm, hình như là gà trong nhà sẵn có.”
Nở nụ cười tươi tiễn xong bác quản lý, tôi trở về phòng, mở tủ lạnh ra. Nửa con gà còn dư hôm qua vẫn nằm êm đẹp trong tủ lạnh.
Quản lý không đem đồ ăn qua vậy thì gà từ đâu tới? Tôi nhìn về phía phòng ngủ của ông chủ. Yên tĩnh, quá mức yên tĩnh. Tôi dựa vào giác quan thứ 6 của động vật khẳng định trong phòng không có tiếng thở.
Tôi do dự hô một câu: “Ông chủ.”
Không ai trả lời.
Nhiệt độ trong phòng như đột ngột hạ xuống mấy độ, tôi cảm giác tay chân như dần lạnh buốt. Trái tim không không khống chế được mà co vào. Trong không gian yên tịnh cơ hồ có thể nghe thấy tiếng tim đập.
Căn phòng trang trí hoa lệ bây giờ lại giống như cái lồng giam, khắp nơi đều lộ ra sự quỷ dị. Hít sâu một hơi, tôi nhặt dưới đất lên một mảnh thủy tinh, to gan tiến đến gần phòng ngủ chính. Tôi khẽ cắn môi dùng sức đẩy cửa phòng ngủ ra.
Không có ai cả!
Giường chiếu tán loạn, hẳn là đêm qua có người ngủ.
Khu nhà đang bị phong tỏa do bệnh dịch. Ông chủ là một người sống sờ sờ làm sao lại biến mất không dấu vết như vậy?
Trừ khi… hắn không phải người. Vậy hắn là cái quỷ gì…
Bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa: “Phòng 801 ra làm xét nghiệm.”
Tôi đột nhiên lấy lại tinh thần, lấy điện thoại ra, cấp tốc phát một đoạn ghi âm, cũng may mà tối qua thêm WeChat.
“Há to miệng nào. A……”
Làm xét nghiệm xong, nhân viên y tế lấy ra quyển sổ lật xem: “Phòng 801 có hai người. Người còn lại đâu rồi?”
“Anh ấy…Ách… Anh ấy đang tắm rửa, không tiện cho lắm, nếu không chúng ta đợi thêm chút nữa.”
Cửa lớn đang khép một nửa đột nhiên bị đẩy ra, ông chủ đang mặc áo choàng tắm, đi đến, trên tóc còn rỏ nước.: “Hướng Hướng, chúng ta làm sao lại tạo thêm phiền phức cho nhân viên y tế , chị gái nhỏ, để đợi lâu rồi.”
Dáng vẻ của hắn vô cùng anh tuấn,lúc này lại cố ý lộ ra một nụ cười ấm áp,không khỏi khiến cho người ta sinh lòng thân cận. Nhân viên y thế cũng bị nụ cười của hắn mê hoặc liền khách khí nói: “Ha ha .Không có việc gì.Còn muốn cảm ơn anh đã phối hợp nữa.”
Tiễn người xong, trở lại trong phòng lúc này là một mảnh hỗn độn, trừ bỏ cái ly bị tôi làm vỡ nát còn có ông chủ đang vội vàng cởi áo khoác. Áo khoác màu trắng vừa cởi ra liền nhìn thấy những vết đỏ, rõ ràng là vết máu.
Tôi – người giết gà cũng không giám đối mặt với hiện trường hung án, lúc này hai chân lập tức mền nhũn, được ông chủ kịp thời đỡ được.
Ông trời ơi, tôi không muốn bị ông chủ ôm đâu, cho tôi trở lại phòng ngủ đi…
Có trời mới biết hắn là thứ gì…….
Huống chi hắn vừa tháo xuống lớp ngụy trang,bị mù cũng có thể nhìn thấy được tâm trạng của hắn cực kỳ không tốt.
Đại khái là tôi run quá mức rõ ràng,ông chủ cũng đem tôi nhích lên một chút rồi lại ôm chặt một chút.
“Cô rất sợ hãi sao?”
“Tôi….Không sợ.”
Đuôi lông mày hắn cau lên: “Dáng vẻ này của cô như con gà đợi làm thịt vậy.”
Dùng gà làm ví dụ, một con chồn như tôi không cần mặt mũi sao?
“Ông chủ… trên người anh có máu.”
“Yên tâm.Không phải máu của tôi.”
Hu hu cũng vì biết là không phải máu của anh mới sợ đó. Hắn sẽ không phải là ra ngoài ăn thịt rồi trở về đó chứ.
“Đã sợ như vậy rồi sao lại giúp tôi?”
“Bởi vì… tôi…tiền lương của tôi chưa được trả.”
Ông chủ có chút kinh ngạc nhìn tôi,tựa hồ không nghĩ tới đáp án như vậy.
Hắn gục đầu xuống,cùng tôi mặt đối mặt. trong mắt đầy ý cười: “Cô cũng thật thú vị,luôn vượt quá dự liệu của tôi.Thưởng hôm nay hiểu chuyện như thế,tối nay làm gà rán cho cô ăn.”
Lại là gà, liên hệ tới ám chỉ gần xa của hắn mấy ngày nay,tôi do dự một chút,thấp thỏm nói:”Ông chủ, anh có phải vẫn luôn biết kì thật tôi là…”
“là một con chồn nhỏ sao? Tôi xác thực là biết?”
Hắn đem tôi đặt lên trên giường, quay người muốn đi, tôi gọi lại: “ông chủ vậy anh là…”
Hắn quay đầy lại,cười thần bí: “Cô đoán xem. tôi còn có chút sự tình cần xử lý,cô nghỉ ngơi trước đi, tối nay tôi sẽ nói đáp án cho cô.”
15
Ông chủ đến tột cùng là cái gì?
Tôi trằn trọc lật qua lật lại trên gường
Có thể nhìn ra chân thân của tôi,đạo hạnh phải cao bao nhiêu.
Với lại, hắn nhìn ra chân thân của tôi lúc nào?
Nhớ lại, ngày mới gặp, hắn gõ gõ bàn trà nói: “Cô gọi quá ngọt, có điểm giống chồn chúc tết gà.”
Chẳng lẽ hắn là đại ca của đám gà?
Tôi còn ở trước mặt hắn ăn gà…
Vậy trước mặt tôi đang có một con gà sống sờ sờ sao?
Nhưng hắn cũng ăn thịt gà mà……
Hắn ra ngoài một chuyến lại mang theo một thân máu trở về …..
Mẹ ơi, da đầu đều tê dại, không thể nghĩ tiếp nữa.
Hu… hu… hu…
Nằm trên giường trái lo phải nghĩ,tôi quyết định thu dọn đồ đạc… chạy trốn.
Không phối hợp phòng chống dịch bệnh sẽ bị mời đi uống trà với mấy chú cảnh sát, nhưng mà ở lại thì chính là một trận hoả táng.
Thò đầu ra vụng trộm dò xét, ông chủ không có mặt.
Trên cả tuyệt vời, cơ hội đây rồi!
Tôi rón rén chạy đến cổng, nắm khóa cửa vặn một cái, không ra.
“Đem cái khóa tròn nhỏ bên cạnh kéo ra đã.”
“Ờ, cảm ơn.”
Dựa vào nhắc nhở, cửa lớn cuối cùng cũng mở.
Bầu trời trong xanh lại thêm vài cụm mây trắng,dưới lầu mùi hoa quế tỏa ra ngào ngạt.
Tôi xịt keo cứng ngắc,dưới chân như mọc rễ và…toàn thân hóa đá.
“Đi đi,sao lại không đi nữa.”
Tôi ngáp một cái, xoay 180 độ trở về phòng: “Trơi đang nắng sao lại có bóng râm vậy. Tôi trở về ngủ tiếp đây.”
Bộ dạng của ông chủ như mới tắm xong,đứng cạnh cửa, người thì kêu bận nhưng vẫn ung dung đưa tay níu cổ áo tôi: “Tôi thấy cô rất có tinh thần là đằng khác. Chắc là không ngủ được đâu.”
“Đi, lấy chậu nước đến.” hắn hất cằm lên chỉ chỉ về đống quần áo dính máu còn trong phòng khách.
Tôi nhận mệnh đứng dậy , cúi đầu xuống đã thấy một giọt nước thuận theo 8 khối cơ bụng trượt xuống biến mất sau chiếc khăn tắm mà ông chủ buộc bên hông.
Nhìn giọt nước chảy tới chỗ đó tôi không dám suy nghĩ nhiều.
Tình cách này thật sự là chồn tác phong —— Quá xấu hổ.