20
Cơm nước xong xuôi, tôi quét dọn lần cuối, đem ga giường giặt phơi sạch sẽ, lau sàn láng bóng.
Ông chủ một bên tưới hoa một bên nhìn tôi thu dọn đồ đạc.
Phòng vệ sinh để bàn chải cùng ly nước tạm thời của tôi, mấy đồ này trong phòng trọ cũng có, cũng không thể mang về. Tôi do dự một chút rồi quyết định đem vứt đi.
“Giữ lại đi, để bên kia kìa. “ Đằng sau liền truyền đến âm thanh.
“Chiếm chổ lắm với lại tôi đi rồi có ai dùng đâu. “
“Giữ lại lau giầy cũng được. “
Áo ngủ có thể mang đi,ông chủ vẫn ngăn tôi lại.
“Để làm giẻ cũng được. “
Ok, fine.
“Còn đống băng vệ sinh này? “ Tôi đưa mắt về phía ông chủ. Hắn ho một tiếng: “Cứ bỏ trong tủ đi. “
“Anh giữ làm gì? “
“Miếng lót giày… “ Mặt hắn hơi đỏ lên lầm bầm: “Nếu có lần sau tôi không đi qua hàng xóm mượn đâu.”
Ông chủ, anh cần kiệm như vậy ổn không?
Thôi được. Giàu hơn tôi còn tiết kiệm hơn ở nhà 300 mét cũng bình thường.
Lại vòng thêm một vòng nữa, thấy không còn gì cần dọn, lúc đến tôi còn tay không tấc sắt mà đến.
“Sếp ơi, em đi đây.” Tôi đứng trước cổng, tim hơi nhoi nhói như có chút không nỡ. Dù sao cùng là chổ ở lâu nhất lần đầu xuống núi.
Một túi giấy đưa qua, bên trong là một hộp gà ăn mày còn nóng hổi.
Không ngờ lúc này còn có đồ ăn cầm về. Tôi oa một cái, chút cảm xúc nho nhỏ cũng bị thổi bay. Ôm hộp cơm bảo bối, tôi nhảy nhót.
“Tôi đi đây. “
“Đi đi” Hắn cười rộ “Ngày mai gặp.”
21
Phòng thuê gần cả tháng không có người ở, vừa mở cửa ra, tôi ho sặc sụa,theo thói quen đẩy cửa sổ ra.
Không đẩy được.
Xem xét một chút, hóa ra là cửa trượt à.
Tiếp nữa, nếu không phải tìm không thấy ổ cắm chính là quên mất thả ở chỗ nào rồi.
Ai, nhớ lại thì tôi chỉ ở đây đúng hai ngày. Ngược lại trời xui đất khiến ăn bám nhà ông chủ hết nửa tháng trời.
Chưa quen được.
Nằm ở trên giường, tôi trằn trọc lật qua lật lại.
Nhịn đến 2 giờ sáng, ông chủ nhắn hai chữ: “Ngủ ngon. “
Giống như điều mình chờ đợi được hồi âm. Lại giống sự xoa dịu sau một ngày dài mỏi mệt.
Trong lòng như có gì phá đất mà lên.
Tôi cong khóe miệng cuối cùng nhắm mắt ngủ ngon.
22
Tôi lúc đầu tưởng rằng ngày đầu tiên đi làm Tiểu Lý sẽ hóng chuyện tôi với ông chủ ở chung.
Vốn đã chuẩn bị kỹ càng lý do thoái thác. Ai dè Tiểu Lý vừa gặp tôi, câu đầu tiên là: “Hứa Hướng Hướng,mới mấy ngày không gặp mà sao cô mập vậy?”
Hả!?
Tôi sợ hãi, xoa bóp gương mặt, lại xoa cổ tay. Mập sao?
Tôi rõ ràng có vận động mà.
Tất cả là do ông chủ nấu cơm quá ngon!
“Khí sắc cũng hồng hào hơn, xem ra đúng là tình yêu có thể đem lại hạnh phúc cho loài người.” Tiểu Lý tiếp tục chặc lưỡi cảm thán.
Tôi tranh thủ giải thích vụ quần áo chỉ là hiểu lầm mà thôi.
Tiểu Lý biểu thị: “Vậy tôi truy tiếp nhé?”
Tôi: ?
“Đùa thôi. “ Tiểu Lý khom người cười ha hả. Tôi đứng thẳng, cẩn thận hướng về sau lưng hắn cung kính kêu một tiếng: “Sếp.”
Chiếc Maybach màu trắng bạc dừng ở cổng, ông chủ âu phục phẳng phiu, tháo kính râm xuống, mặt không biểu tình hỏi.: “Lý Gia Dương, hôm nay anh dùng chân nào bước vào cửa hàng? “
Tiểu Lý yên tĩnh như gà, giống như bị zombie cắn, chậm chạp quay đầu: “Oái, sếp ơi… em… em sai rồi, đi làm việc ngay đây. A! Khách đến. Chào mừng, chào mừng mời đi qua đây quẹt mã lựa thức ăn nha. “
Ông chủ đi vào văn phòng đằng sau, lúc đi ngang qua, hắn nhẹ nhàng nói nhỏ: “Không có mập, vừa phải rồi. “
Lỗ tai rất thích nghe mấy lời chân thật như vậy nha.
Tiểu Lý đang đứng tại quầy thu ngân, ném qua ánh mắt —— Giúp anh nói chút lời tốt đẹp nha.
Hừ muộn rồi. Kẻ nói người khác béo không xứng được giúp đỡ.
23
Tôi dành thời gian đến cửa hàng máy ảnh xem thử. Tuyệt vời, cái rẻ nhất cũng phải 5 chữ số.
Tôi bắt đầu cuộc sống bán thân cho tư bản, gió mặc gió, mưa mặc mưa cưỡi xe đạp đi làm.
Mưa rào xối xả, tôi một tay cầm dù một tay điều khiển, đạp loằn quằn vô định, dứt khoát đổi thành đi bộ cho lành.
Sau lưng tiếng loa kêu vang, tôi né qua bên cạnh một chút.
Chiếc xe quen thuộc dừng cạnh tôi, ông chủ thản nhiên nói: “ Lên xe. “
“Không tốt đâu. Tôi làm xe anh ướt mất. Còn mấy bước nữa là đến rồi mà. “ Tôi nhìn chổ ngồi bọc da thật trong xe nói.
Ông chủ trực tiếp mở cửa xe ra.
Cần gạt nước đung đưa qua lại, trong xe cách bên ngoài tạo ra một thế giới khô ráo.
“Trời mưa sao không đón xe? “
“Tiếc tiền. “
“Tiết kiệm thể làm gì? Cô muốn mua phòng à?”
“Tôi… muốn tặng một món quà cho một người.
Ông chủ im lặng một lúc, đột nhiên tâm tình vui vẻ, tăng tốc.
Ngày hôm sau, Tiểu Lý mặt mày hớn hở, sắc hồng đầy mặt.
Hắn nói tài vụ thông báo, ông chủ muốn thưởng cho 5 cửa hàng đứng đầu doanh thu giữa năm. Nói cách khác, không cần chờ đến cuối năm cũng có thể có một khoản tiền lớn.
Hắn xòe 5 ngón tay ra thiếu điều làm tôi choáng váng.
24
Ai sẽ không thích một con chồn mặc áo sơ mi trắng ?
Lần đầu gặp Mặc Trạch, hắn ở sau núi tác nghiệp, mặc bộ sơ mi trắng sạch sẽ.
Hắn cầm máy ảnh, nét mặt chuyên chú. Phảng phất như trước mặt không phải là một cái cây mà là người thương hắn chờ đợi ba kiếp bên cạnh vong xuyên hà.
Bầu trời qua lăng kính của hắn càng thêm xanh thẫm, đẹp đẽ.
Kể cả là ai bị hắn nhìn một chút đều không nhịn được trầm luân.
Cho dù là thái độ xa cách ngàn dặm toàn bộ là do tôi tình nguyện.
Tôi gọi điện cho Mặc Trạch, đợi thật lâu đầu bên kia mới bắt máy, âm thanh uể oải.
“Mặc Trạch anh hiện tại có rảnh không? “
“Có việc gì sao? “
“Em mua máy ảnh cho anh rồi… “
“Vậy tối nay cô tới đây đi. “
Có phải hắn sẽ hào hứng nhân dịp này chụp cho tôi một bộ ảnh không.
Cơ hội ngàn năm có một, tôi quyết định đi mua một thỏi son môi.
Cách một hàng cây, trước tiệm mĩ phẩm, tôi bắt gặp hắn đang hôn một nữ sinh, là cô gái hắn đăng trong vòng bạn bè.
Tôi kịp thời chụp lại chiếc máy ảnh vừa mua. Máy ảnh 5 chữ số cũng không thể ném hỏng được.
Ban đêm, Mặc Trạch hỏi tôi vì sao không qua. Tôi hắng giọng: “Bị bệnh rồi. Anh gửi địa chỉ đi. Để em chuyển phát nhanh qua cho.”
Nếu như… nế như hắn tiếp tục hỏi tôi thêm một câu: vì sao bệnh…
Đáng tiếc là không có nếu như…
Từ đầu đến cuối đều là mình tôi đơn phương đợi chờ…
25
Tôi ngả bài, tôi thật ra là một con gấu trúc tinh.
Tiểu Lý nói quầng thâm cùng đôi mắt sưng vù của tôi thật sự quá đáng sợ liền đem tôi chuyển ra sau bếp.
Sau đó ông chủ bị khiếu nại.
Có khách phản hồi hôm nay gà rán hơi mặn.
Sau đó, hắn bắt được một con chồn đang trộn nước mắt với gà rán dưới bếp.
“Cho nên… hức hức… tình yêu của tôi cuối cùng cũng không bệnh mà chết rồi. “
Nam nhân đốt một điếu thuốc, tùy ý ngồi trên bậc thang, bộ dang cô đơn.
“Tôi có một đứa bạn.” Hắn nói “Cho rằng có người muốn tặng quà cho hắn mà không có tiền. Còn tìm mọi cách đưa tiền đến cho người ta. Ai ngờ tiền đưa rồi nhưng quà không phải tặng nó. “
“Oa, vậy bạn của anh cũng thật thảm. “
Phương pháp an ủi tốt nhất là có người so với mình còn thảm hơn. Tôi khịt mũi, cảm thấy bản thân vẫn rất tốt.
Một đoạn khói rơi xuống, ông chủ dập thuốc,lôi tôi đứng đậy.
“Đi dạo phố không? “
“Nhưng tôi đang làm việc mà. “
“Bạn của tôi thảm như vậy cũng nên mua cho nó một món quà. “
“Cái kia… Tôi cũng muốn. “
“Vậy cũng mua cho cô một cái. “